Chương 243
Dù sao từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của ba, trong lòng Dương Dương, vị trí của ba không phải tùy tiện người đàn ông nào cũng có thể thay thế.
Bắc Minh Quân thấy dáng vẻ khó xử của cô, trong mắt bỗng bừng lên lửa giận.
“Sao, lẽ nào cô giấu dã nam nhân (*) trong nhà nên tôi không được đến?” Anh buột miệng nói câu này, đến bản thân cũng không cảm thấy giọng điệu hơi ghen tuông.
Trước giờ anh ăn mặc đàng hoàng, không hề qua loa, bất giác lại nới lỏng cà vạt một chút.
Sự phiền muộn kỳ lạ trào dâng trong lòng, trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt lạnh buốt kia, giống như người chồng vừa bị cắm sừng!
Cố Tịch Dao lườm anh, ánh mắt kia như muốn nói anh cực kỳ nhàm chán: “Bắc Minh Quân, anh rất nhỏ mọn đó! Có thể có chút giác ngộ được không, tôi cần phải giấu dã nam nhân sao?” Cô phun ra một câu: “Cho dù có, tên dã nam nhân kia cũng là anh!”
“Tôi?” Anh tức giận đến mức mắt trở nên hung ác: “Đáng chết, tôi là dã, nam, nhân sao?”
Hiển nhiên, anh cực kỳ bất mãn với cách dùng từ của cô.
“Ừ hứ! Nhỏ mọn! Không thèm để ý đến anh nữa!” Cố Tịch Dao nhìn anh đầy oán giận, sau đó xách túi đồ ăn to, xoay người định đi vòng qua xe, đi vào ngõ nhỏ…
“Chờ đã!” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của anh vang lên, một giây sau nhanh chóng mở cửa xe, thân người cao lớn thẳng tắp đi xuống khỏi xe, lập tức thu hút ánh mắt hâm mộ của các bà thím đang nhìn trộm ở xung quanh…
Cố Tịch Dao vô thức nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn là gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng còn chưa ăn tối!” Nhìn dáng vẻ của anh, là đang chuẩn bị để xe chặn ở đầu ngõ, trực tiếp xông vào nhà cô.
Cố Tịch Dao nhìn xung quanh, các bà thím đang thì thầm to nhỏ kia, chụm đầu chỉ trỏ.
Da mặt cô mỏng, không chịu nổi những ánh mắt này, cắn chặt răng, hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân: “Vậy anh đi đỗ xe tử tế đi!”
Trong mắt Bắc Minh Quân xẹt qua ý cười, thoắt cái rồi biến mất, dường như chưa từng xuất hiện: “Ngõ nhỏ ở đây quá nhiều, tôi không biết đường, muốn cô chỉ…”
“Này! Còn có ai da mặt dày hơn anh không? Anh ăn no rửng mỡ hay sao? Cũng không có ai bắt anh nhất định phải đến đây!” Cố Tịch Dao trợn mắt coi thường, lầm bầm mấy câu, nhưng vẫn chấp nhận số phận, chỉ đường cho anh, dẫn anh lái xe đến chỗ rộng rãi hơn để đỗ lại.
Lúc này, hai anh em đã đi đến mức chân mềm nhũn.
“Wow, cuối cũng cũng sắp đến rồi…” Dương Dương nhìn khu nhà cũ trước mặt, các con ngõ nhỏ đan xen chằng chịt trước mắt, lập tức cực kỳ kích động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!