Chương 1730
Đứa trẻ bức chụp ảnh đều sẽ mỉm cười, Cố Tịch Dao không khỏi nhớ đến lúc mình còn bé, nhà họ Cố khi đón tết, em gái lại ồn ào còn rất bá đạo, mặc kệ khi đó cô có không vui thế nào, nhưng khi chụp ảnh gia đình vẫn phải miễn cưỡng lộ ra nụ cười, dù chỉ là một chút.
Nhưng nhìn ông cụ non trước mắt này, không có biểu cảm chụp cũng thôi đi, vậy mà còn bày ra dáng vẻ ghét bỏ.
Cuối cùng, cô tìm được đáp án: Chỉ thấy trong tay cậu nhóc ôm một tiểu bảo bảo trông chỉ mấy tháng tuổi.
Lúc này cô bé cắn núm vú giả, đôi mắt long lanh mở to hiếu kỳ nhìn cậu nhóc đang bế mình.
Một cánh tay mũm mĩm túm chặt lấy cổ áo của cậu nhóc, giống như sợ mình sẽ bị cậu nhóc ném xuống đất.
Một bàn tay nhỏ siết chặt nắm đấm.
“Ha…” Cố Tịch Dao nhìn bức ảnh thú vị này, không khỏi khẽ bật cười.
Thật ra cô không có nhìn thấy, thật ra khóe miệng của Bắc Minh Quân cũng hơi mỉm cười. Anh rất hiếm khi xem ảnh lúc nhỏ của mình mà mỉm cười.
Bởi vì khi anh nhìn thấy những bức ảnh này, có thể khơi gợi những ám ảnh thời thơ ấu mà anh không thể quên được đó.
Hai người cứ như thế, một người đứng, một người ngồi, nhìn bức ảnh đó một lúc lâu.
“Em biết đây là ai không?” Bắc Minh Quân không có ngẩng đầu, giọng nói rất nhẹ, giống như không muốn làm ồn giấc ngủ của người nhà Bắc Minh.
Cố Tịch Dao đứng thẳng người: “Đó còn có thể là ai, đồ ngốc đều có thể nhìn ra là anh.”
“Xem ra em giống với đồ ngốc.”
Cố Tịch Dao trợn mắt nhìn anh, trên gương mặt trắng nõn lộ ra tia không vui, trong miệng không có phát ra âm thanh, nhưng đã mắng anh mấy lần: “Cái tên Bắc Minh Quân nhà anh mới là đồ ngốc, vừa là đồ ngốc vừa là đồ ngu!”
Mắng còn không xả được cơn tức, cô còn muốn đưa tay bóp chết anh, hoặc đạp mạnh lên chân của anh.