Chương 1162
Trong lòng bắt đầu nói thầm, nói chuyện này làm gì, là muốn quảng cáo thưởng thức của mình cao bao nhiêu, muốn mình khen mấy câu sao? Hừ sẽ không theo ý anh.
Cố Tịch Dao ngồi thẳng lại, nhìn mấy thùng rượu kia thuận miệng nói một cậu: “Vừa nhìn chỉ thấy anh là ma men.”
Lời vừa nói ra, gương mặt Bắc Minh Quân lập tức cứng lại. Khó cho cô vẫn canh cánh chuyện mình uống rượu lúc trước trong lòng?
Theo ánh mắt Cố Tịch Dao nhìn đến mấy thùng rượu, anh càng khẳng định phán đoán của mình.
Khóe miệng của anh lộ ra nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Không muốn giải thích gì, mọi người không phải thường nói: Giải thích chính là che dấu.
Bắc Minh Quân chậm rãi đứng người lên: “Hiếm khi em hứng thú với mấy thùng rượu như vậy, cũng không muốn xem xem những thứ khác.?”
Như là lời của anh chỉ điểm cho Cố Tịch Dao, cô cũng cảm giác được đến chỗ này, nhưng lại không biết gì cả.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác bắt đầu nhìn cả tầng hầm ngầm, ở đây làm cô có chút giật mình:
Ngoại trừ mấy thùng rượu và giá gỗ, đầy phòng đều có thể thấy các vật dụng tạo hình hoạt họa, vách tường hoa văn rực rõ, treo trên tường, là đủ loại mặt nạ hoạt hình; sau sô pha, một số khu vực dưới vách tường phòng ngủ, thậm chí còn chất đống đồ chơi xếp gỗ và bóng đá.
Nói nơi này là tầng hầm ngầm, còn không bằng nói là một khu vui chơi thiếu nhi ấm áp.
Cố Tịch Dao nhìn trên kệ trong tủ âm tường đối diện sô pha, có mấy khung hình.
Cô bước qua, cầm lấy khung hình chính giữa, cũng là khung hình lớn nhất.
Hình ảnh nhìn qua là một nhà ba người hạnh phúc.
Cô không kìm lòng được dùng ngón tay chạm vào một bé trai có gương mặt tươi cười giống như Trình Trình Dương Dương chính giữa, còn có người phụ nữ xinh đẹp cười lên dịu dàng động lòng người, còn có một người đàn ông anh tuấn nghiêm túc đứng bên phải. .
Nhìn ảnh chụp, Cố Tịch Dao không khỏi cảm thán thời gian vô tình tàn khốc: Người đàn ông và phụ nữ đó bây giờ đã già đi, cậu bé kia cũng đã trở thành người đàn ông đứng trong căn phòng này.
Cô cẩn thận đặt khung ảnh lại, sau đó ánh mắt dời sang mấy tấm ảnh khác, ảnh tuy đã có chút niên đại rồi, nhưng những hình ảnh này, Cố Tịch Dao lại cảm thấy rất quen mắt.
Đúng rồi, cô quay đầu lại nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, khung cảnh trong bức ảnh giống hệt với ngôi nhà này!
Trái tim Cố Tịch Dao lập tức ‘thịch’ một cái.