Chương 1099
Lúc này, Cố Tịch Dao mới buông con trai ra, cầm lấy bánh kem trong tay cậu bé, rồi đứng dậy, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của Trình Trình, sau đó nói với Khởi Hiên: “Khởi Hiên, vậy bọn em không làm phiền anh nữa. Anh mau đi đi, em nghĩ ông nội anh sẽ rất vui khi nhìn thấy anh đó.”
Nghĩ tới cảnh tượng Bắc Minh Quân dẫn cô đi gặp ông cụ Bắc Minh hồi sáng, Cố Tịch Dao chỉ gượng cười.
Thế mà mình lại vì câu nói [Ba, ba yên tâm đi, con sẽ không cưới cô ấy đâu.] của Bắc Minh Quân mà đau lòng khóc lóc như vậy…
Cố Tịch Dao, mày đúng là người không có khí phách!
“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt anh.” Cô khẽ gật đầu với Khởi Hiên, rồi dắt Trình Trình đi qua người anh.
Những lời Khởi Hiên định nói đang mắc kẹt trong cuống họng, thấy cô sắp rời đi anh mới kích động bật thốt: “Tịch Dao, em đừng quan tâm đến ánh mắt người đời, mặc kệ duyên phận sâu hay cạn, nếu có thể bắt đầu lại, chúng ta… có thể quay về với nhau không?”
Cố Tịch Dao nhất thời sửng sốt.
Cô chưa kịp mở miệng thì Trình Trình đã giành nói trước: “Anh Khởi Hiên, em và Dương Dương sẽ gọi anh là anh Khởi Hiên cả đời!”
Nói xong, cậu bé nắm chặt tay mẹ, rồi xoay người đi về phía trước.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai mẹ con đã biến mất trong dòng người qua lại.
Khởi Hiên đứng đó nở nụ cười đau khổ, một chữ anh của Trình Trình đã cho anh một đáp án tàn nhẫn nhất…
Người phụ nữ anh yêu nhất lại sinh con cho chú hai mình.
Trên đời này làm gì có chuyện nào mỉa mai hơn anh?
Rõ ràng anh quen biết Tịch Dao trước chú hai, nhưng tiếc là anh lại tới chậm một bước, rồi cứ thế từng bước thất bại.
Tình thâm như biển, cớ sao duyên cạn…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!