Chương 1021
“Haii, lão ba chim chết, con chán ghét ba!!!” Trình Trình thì nhíu lại đôi lông mày nhỏ, một mặt ưu buồn nhìn qua ba: “Ba hi vọng, con và Dương Dương giống ba đều không vui?”
Câu nói này, không hiểu làm tim Bắc Minh Quân xiết chặt: “Con sao lại cho rằng ba không vui?”
“Bởi vì ba làm không được’ Không yêu thì đừng cưới”. Trình Trình trả lời rất nghiêm túc, cuộc trò chuyện giữa hai cha con đêm qua đã in sâu vào trái tim non nớt của cậu, cậu sẽ ghi nhớ những lời ba nói, ba không làm được thì mong con làm được.
“Thần mã tình yêu cưới?” Dương Dương nghe được không hiểu ra sao.
Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình như có đá Hắc Diệu lấp lóe trong mắt, anh không nghĩ tới, đứa con trai này vậy mà lại thấy rõ tâm tư mình như vậy.
Hoàn toàn chính xác, vì không thể sống đúng với niềm tin của mình, nên anh luôn đấu tranh …
Có một cặp con trai đi theo anh ta thật không vui sao?
Anh thầm thở dài, vẻ mặt căng thẳng dịu đi, và anh chậm rãi phun ra –
“Muốn ra ngoài chơi cũng không sao, nhưng phải nghe theo ba !”
“Oa! Tốt! Tuyệt!” Sắc mặt Dương Dương thay đổi nhanh hơn lật sách. Vừa rồi ánh mắt chán ghét vừa chua xót, lại lập tức dụi dụi hai chân vào vòng tay của Bắc Minh Quân, nhóc xoa xoa quai hàm của ba mình hai lần như xoa đầu một chú cún nói:”Con biết rằng lão ba chim chết sẽ không tàn nhẫn như vậy … Trước hết, con muốn chơi khắp thành phố S …”
Khóe miệng Bắc Minh Quân giật giật, mặc dù rất xấu hổ trước hành động không chiến này, nhưng đâu đó trong lòng anh lại run lên vì hành vi mềm mỏng và cưng chiều của con trai mình.
Cánh tay cứng rắn, ôm chặt Dương Dương đến trước mặt, nhìn cái mũi nhỏ của cậu chằm chằm: “Chơi có thể, nhưng nhất định phải ngoan ngoãn! Đừng khiến cho ba mất mặt. Nếu không lập tức chuyển phát nhanh về Thành phố A !”
Dương Dương cười híp mắt gật gật đầu, tay nhỏ vỗ ngực nhỏ của mình: “Lão ba chim chết ba cứ để tim trong bụng là được rồi, con xin thề, tuyệt không làm ba mất mặt.”
Trình Trình trợn tròn mắt: “Trong giờ học có thể ăn nhẹ. Bỏ tim vào bụng là có ý gì?”
“A? Câu nói này tôi nói sai sao? Nhưng rõ ràng tôi thường xuyên nghe người khác nói như vậy mà.” Dương Dương nắm lấy cái đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn Trình Trình.
“Đấy là đem tâm thả bụng (ý nói iên tâm đi). Còn thả trong dạ dày, là người thích ăn hàng, cái gì đều nghĩ cho vào dạ dày.” Trình Trình khinh thường lườm Dương Dương, không nhanh không chậm sửa sang y phục của mình một chút.
Dương Dương phồng lên quai hàm nhỏ không phục: “Đưa vào dạ dày thì làm sao rồi, dạ dày cũng là trong bụng!”