Chương 536
Cô cũng không bật đèn, chỉ khoanh tay đứng trước cầu thang tầng hai, chờ xem người đàn ông này muốn làm trò gì.
Vốn dĩ Hoắc Anh Tuấn muốn gọi Đường Hoa Nguyệt dậy, vì anh còn có chuẩn bị khác. Nhưng mà anh lại sợ như thế sẽ khiến Đường Hoa Nguyệt sợ hãi, vì thế bước chân đi lên tầng có chút bối rối.
Anh cúi đầu xuống lấy bó hoa ra khỏi áo khoác rồi lấy những tấm giấy màu lấp lánh mà bọn trẻ nghịch còn dư lại để bó hoa.
Hoắc Anh Tuấn bước chân lên bậc thang cuối cùng, sau đó theo bản năng ngẩng đầu lên, anh bị một bóng đen đứng yên không một tiếng động ở trước mặt doạ sợ, bước chân hụt một cái, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu từ trên cầu thang xuống dưới.
Nói ra thì đúng mất mặt, một người có thể một mình giải quyết vô số kẻ địch trong rừng sâu nhưng lúc này lại làm ra chuyện buồn cười như vậy.
Khả năng duy nhất chính là vì anh đã xem nơi này như nhà.
Khoảnh khắc bước chân vào cửa thì tất cả sự cảnh giác và đề phòng đề bị anh ném bên ngoài cửa hết.
Đường Hoa Nguyệt nhìn dáng vẻ của Hoắc Anh Tuấn thì biết ngay anh đang xấu hổ, cô thấy hơi buồn cười, sau đó giơ †ay mở công tắc đèn tường màu vàng lên.
Chỉ trong chớp mắt Hoắc Anh Tuấn đã nhìn thấy gương mặt mấy ngày không gặp khiến anh ngày đêm mong nhớ kia.
Mái tóc dài mềm mại của Đường Hoa Nguyệt buông thả trước ngực, trên người cô mặc một chiếc váy ngủ bó sát bằng tơ lụa màu trắng, phác họa tinh tế từng đường cong trên cơ thể cô. Trên mặt còn có mấy phần lim dim vừa mới tỉnh dậy.
Không thể không nói chỉ như vậy thôi đã khiến cho trái tim Hoắc Anh Tuấn đập thình thịch rồi.
Anh xúc động vội vàng nâng tay lên, một tay thì cầm lấy bó hoa đặt sang bên cạnh, còn tay kia thì mạnh mẽ ôm lấy Đường Hoa Nguyệt vào trong ngực.
Hoắc Anh Tuấn hít hà mùi hương nhàn nhạt trên người Đường Hoa Nguyệt, anh giống như cánh chim mệt mỏi bay trở về tổ, nhẹ giọng thở dài: “Rất nhớ em…”
Đường Hoa Nguyệt không khỏi tặc lưỡi “chậc” một tiếng.