Chương 527
Bác sĩ Tạ là gia sản lớn nhất mà cậu ấy có được từ nhỏ, thật sự cậu không muốn mất anh như vậy. Nếu đã vậy, hãy để cho cậu làm một người ích kỷ, làm ơn đừng mang bác sĩ Tạ biến mất khỏi cậu ấy quá nhanh. Hãy để bác sĩ Tạ bên cạnh cậu nhiều hơn nữa, kể cả có chết xuống địa ngục Hoắc Cao.
Lãng cũng bằng lòng.
Tại LA, Đường Hoa Nguyệt đang ăn sáng với ba đứa con của mình.
Thi Tịnh cầm chiếc bánh mì nướng cá ngừ trong tay, bất chợt xúc động thốt lên: “Chà, con nhớ chú nhỏ quát”
Đường Hoa Nguyệt kinh ngạc nhướng mày: “Gì cơ? Sao con tự dưng lại nhớ chú nhỏ?”
“Bởi vì chú nhỏ rất đáng thương! Sức khoẻ chú ấy không tổ, không thể tuỳ ý ăn uống, đến cả hương vị cá ngừ ngon nhất thế giới cũng không được ăn! Mẹ ơi, lúc nào chú nhỏ mới có thể ra ngoài chơi với chúng ta ạ? Đợi đến khi sức khoẻ chú ổn rồi, con nhất định sẽ mời chú nhỏ nếm đủ món ngon trên thế giới này!”
Nhắc đến sức khoẻ của Hoắc Cao Lãng, đôi mắt Đường Hoa Nguyệt vô thức tối sầm lại, cô không trả lời câu hỏi “sức khoẻ của chú nhỏ bao giờ mới hồi phục” mà cô lại nói: “Vậy thì tốt, đợi việc ở đây giải quyết xong rồi, về nước mẹ sẽ đưa các con đi thăm chú nhỏ, được không?”
Cận Mặc và Cận Khánh cũng nói thêm vào, đã lâu mấy đứa nhỏ không được thấy một chú nhỏ dịu dàng, nói chuyện hài hước rồi, hơn nữa nhiều khi chú nhỏ rất giống như trẻ con, bọn trẻ cực kỳ thích chơi với chú nhỏ.
“Mẹ ơi, vậy khi nào bố sẽ quay về ạ? Mẹ nói bố đi thăm bạn bè, sao 2 ngày rồi đến một cuộc điện thoại bố cũng không gọi cho chúng con thế ạ?”
Đường Hoa Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, trong lòng rất bối rối, chuyện này thật sự không bình thường.
Hoắc Anh Tuấn bình thường sẽ ở nhà với bọn trẻ 24 giờ không rời nửa bước, bây giờ anh chủ động đi cũng không nói làm gì, nhưng đến một tin nhắn mà anh cũng không nhắn.
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy có chút bất an.
“Tổng giám đốc Hoäc, đến rồi đây. Chính là toà nhà màu trắng phía trước”
La Cơ Vị Y lái xe 2 giờ đồng hồ mới đến được khu chung cư người vợ của tài xế gây ra vụ tai nạn đang sinh sống.
Hoắc Anh Tuấn nhìn toà nhà trước mặt, lạnh lùng hỏi: có chắc là ở đây không?”