Chương 460
Hoắc Anh Tuấn trực tiếp giật ống truyền dịch vọt tới phòng vệ sinh tỉ mỉ nhìn chăm chăm mình trong gương, sợ bộ dáng quá tiều tụy hù dọa đến bọn trẻ.
Anh vui vẻ trở lại giường, nhìn tin nhắn của Đường Hoa Nguyệt, quả thực muốn ôm điện thoại hôn hai cái, lúc vào.
phòng bác sĩ kiểm tra, nhìn vào lỗ kim trên mu bàn tay bầm tím của anh, không đau không ngứa khuyên nhủ anh hai câu, vừa kiểm tra thân nhiệt, đã hạ sốt rồi, thấy bộ dạng vui mừng khôn xiết của Hoắc Anh Tuấn không nhịn được hỏi thêm một câu, “có chuyện vui nha?”
Tình hình của Vị Tổng giám đốc Hoắc này hung hiểm như vậy, vậy mà có thể gắng gượng lại, hiện tại còn như người không có chuyện gì, tấm lòng người thầy thuốc, bác sĩ tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Hoắc Anh Tuấn cười giống con chó săn tóc vàng không tim không phổi, cùng bác sĩ trêu chọc hai câu, trước mắt lại hiện lên cái biểu tình tối hôm qua Đường Hoa Nguyệt nói với anh “chúng ta trước hết không đi nữa”.
Nhất định là vậy? Đường Hoa Nguyệt là bởi vì anh bị thương mà mềm lòng, mới chậm trễ kế hoạch ra nước ngoài đi?
Hoắc Anh Tuấn nghĩ đến đây, liền cảm giác trong lòng mình ngứa, giật giật chân, nhưng lại kéo đến vết thương, nhất thời không quan sát đau đến mồ hôi lạnh đều muốn rơi xuống tới, nhưng nội tâm lại là trong bụng nở hoa.
Cái này khiến cho biểu cảm trên mặt anh cổ quái cực kỳ, càng nói với mình khắc chế, càng là muốn cười, nghĩ hò hét, muốn nói cho toàn thế giới, Đường Hoa Nguyệt của anh đã mềm lòng đối với anh.
Nhìn bộ dạng lạ lùng này của Hoắc Anh Tuấn, đồ đệ nhỏ sau lưng bác sĩ chữa chính vụng trộm tiến đến bên tai sư phụ hỏi một câu, “không cần để bệnh nhân này kiểm tra đầu óc?”
Bác sĩ: Hoắc Anh Tuấn thình lình ngẩng đầu, dọa nhỏ bác sĩ nhảy một cái, còn tưởng rằng lời mình nói bị bệnh nhân nghe được.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Anh Tuấn đâu còn quan tâm đến những gì người khác đang nói, anh sốt sắng hỏi bác sĩ chăm sóc của mình, “Khi nào thì tôi có thể xuất viện?! Ngày mai thì sao?”
Bác sĩ xạm mặt lại, “chí ít qua mười cái ngày mai đi! Mặc dù cậu bây giờ nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng cậu phải biết xương sườn của mình gãy mất tận mấy cái, còn có tình hình lây nhiễm bên trong ổ bụng……”
Lời Phía sau Hoắc Anh Tuấn một chữ cũng nghe không lọt, dù sao nhất thời không thoát ra được, liền không có tình ý.
Bác sĩ thấy anh không có tinh thần, cũng không còn ghét bỏ, mang theo đồ đệ rời phòng bệnh, hướng con đường đến văn phòng, Lẩm bẩm một câu: “Kiểm tra một chút đầu óc cũng không phải không được”
Bác sĩ rời đi, tâm trạng của Hoắc Anh Tuấn cũng từ từ khôi phục trạng thái bình tĩnh, biết mình còn phải mười ngày tới nửa tháng nữa mới có thể xuất viện, không khỏi có chút phiền não.
Từ vị trí tổng giám đốc tập đoàn GS, sau khi mặt dày chạy tới làm trợ lý cho Đường Hoa Nguyệt, thật sự là xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự liệu của anh.
Khách quan mà nói, chuyện tốt rất ít, tai họa thì lại rất nhiều, nhưng tình huống như bây giờ, có thể làm cho trái tim kiên định của Đường Hoa Nguyệt vì anh mà dao động một chút, có thể làm cho cô cùng hai đứa trẻ vì băn khoăn chuyện của anh mà thay đổi kế hoạch rời khỏi thành phố Hà Nội, những thứ này thật ra đều là Hoắc Anh Tuấn lúc trước dám nghĩ nhưng lại không dám nói.
Xác xuất xảy ra chuyện này nó không thực tế như việc một người trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Nhưng ảo tưởng của Hoäắc Anh Tuấn đã trở thành sự thật, anh lại đột nhiên tin tưởng câu khổ lắm tất nhiên sẽ đến ngày sung sướng là có thật.
Thật ra mấy ngày trước bên cạnh Đường Hoa Nguyệt, không cần để ý gì tới chuyện khác trong cuộc sống thật tốt, là Hoắc Anh Tuấn trước kia chưa từng cảm nhận qua, mỗi ngày đón Đường Hoa Nguyệt đi làm, cùng cô đi họp, vì cô mà sửa sang sắp xếp lại tư liệu, buổi tối còn có thể cùng hai đứa nhỏ gặp mặt.