Chương 385
Tân Kỳ Tân nhíu mày lại, đẩy bé hai vào trong thư phòng: “Đi vào chơi với anh Bạch Ngôn của con đi” Hoắc Anh Tuấn ở ngoài cửa lòng nóng như lửa đốt, nhưng cửa vừa mở ra, anh ngây ngẩn cả người, thật không ngờ Tân Kỳ Tân sẽ xuất hiện ở đây.
Tân Kỳ Tân! Lại là anh ta!
Mỗi lần vào lúc anh suýt chút nữa quên mất người này, thì anh ta luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt Hoắc Anh Tuấn, nhắc nhở anh, trong những năm anh không biết chút tin tức gì về Đường Hoa Nguyệt, chính người đàn ông này đã ở bên cạnh cô từng phút từng giây.
“Anh ở đây làm gì?” Hoắc Anh Tuấn cắn chặt hàm răng hỏi.
Tân Kỳ Tân cũng ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?” Hoắc Anh Tuấn nhịn nhịn chịu đựng, nhưng vẫn nhịn không được, dùng lực mạnh đẩy Tân Kỳ Tân sang một bên rồi xông vào.
Bé hai đã nghe được giọng nói của Hoắc Anh Tuấn, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ trong cửa thư phòng thò đầu nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy thật sự là Cận Khánh, Hoắc Anh Tuấn buộc chính mình lộ ra một nụ cười miễn cưỡng gọi là thân thiện, trực tiếp bế con trai mình lên, trong lòng thật sự đã sớm muốn giết chết Tân Kỳ Tân rồi.
Đường Hoa Nguyệt đang làm việc, Tân Kỳ Tân lại đưa con trai của bọn họ đến đây, anh ta muốn làm gì?!
Nhưng ngay sau đó anh lại nhìn thấy bóng dáng của một cậu bé khác trong thư phòng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Lục Bạch Ngôn?!
Trong nháy mắt, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhớ tới ngày đó Lục Xuyên Mạn tra hỏi Đường Hoa Nguyệt, trong hoàn cảnh đó anh ta hỏi cô đã giấu con trai anh ta ở đâu.
… Thì ra lại là sự thật.
Lục Xuyên Mạn và con của anh ta đã cắt đứt liên lạc lâu như vậy, vậy mà Đường Hoa Nguyệt lại đưa anh ta quay trở lại?!
Bé hai cũng bị không khí lạnh lẽo từ cơ thể của Hoắc Anh Tuấn dọa sợ, hai bàn tay nhỏ bé của cậu ngoan ngoãn vòng lên cổ Hoắc Anh Tuấn, thấp giọng nói: “Chú… Làm sao chú biết tụi con ở đây. Chúng ta, chúng ta nên trở về nhà thôi, tụi con đi ra ngoài không có nói cho mẹ biết, tí nữa mẹ về đến nhà tìm không thấy tụi con, mẹ sẽ lo lắng”
Hoắc Anh Tuấn không muốn nổi giận trước mặt con trai, †ừ từ nhắm hai mắt cố gắng kìm nén tâm trạng khó chịu, quay sang hỏi Tân Kỳ Tân: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Tân Kỳ Tân dựa vào bên cạnh cửa, lạnh lùng cười nói: “Đây là chuyện của Hoa Nguyệt, anh có quyền lực gì mà hỏi? Tôi càng không có quyền đem chuyện của em ấy nói cho anh biết.
Nếu anh muốn biết, thì tự đi mà hỏi Hoa Nguyệt đi” Hoắc Anh Tuấn bị cái xưng hô “Hoa Nguyệt” này đâm trúng.
Trong thời gian dài như vậy, anh cũng chỉ dám gọi như vậy một lần trước mặt Đường Hữu Thiện, còn phải lo lắng, sợ Đường Hoa Nguyệt cảm thấy anh không biết tốt xấu.
Nhưng còn Tân Kỳ Tân… Anh ta dựa vào đâu?
Anh ta dựa vào đâu mà mở miệng một tiếng Hoa Nguyệt thân thiết như vậy?!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!