Chương 327
Đường Hoa Nguyệt ôm trái tim, cô nhặt điện thoại lên mà bàn tay cứ run lẩy bẩy.
Con của cô… con của cô sẽ không sao đâu!
Đường Hoa Nguyệt vội vàng bấm gọi số của Cận Thành… Không nghe máy! Sao lại không nghe máy!
Không đâu, sao Cận Thành lại xui xẻo thế được? Không đâu…
Đường Hoa Nguyệt lại gọi cho giúp việc, cô cảm thấy trái tim cứ đập loạn sắp bay ra ngoài.
Giúp việc nghe máy khóc lóc với Đường Hoa Nguyệt: “Tôi đang định gọi cho cô đây! Sao lại… sao lại xảy ra chuyện đó được chứ! Tôi đến trường đón cậu chủ đúng giờ nhưng trường học đã bị cảnh sát phong toả! Cảnh sát bảo có đầu gấu cầm dao chạy vào trường khống chế trẻ con! Tôi đợi ở đây lâu lắm rồi mà cậu chủ vẫn chưa ra! Theo cô, theo cô có khi nào cậu chủ… Ôi trời ơi thế thì phải làm sao bây giờ đây!”
Bà ấy nghe mà sợ hơn cả Đường Hoa Nguyệt, vừa khóc thút thít vừa nói ngắc ngứ.
Đường Hoa Nguyệt nhận được thông tin chính xác mà cố ép bản thân phải bình tĩnh. Cô lau những giọt nước mắt cứ lăn dài không ngừng, hít sâu bảo “Tôi biết rồi” và cúp máy.
Anh trai ra nước ngoài… Bác sĩ Tân cũng về trường cũ giao lưu học thuật không ở Hà Nội… Cô tìm ai được nữa đây?
Ai có thể mạo hiểm xông vào nơi nguy hiểm như thế cứu con của cô đây?
.. Hoắc Anh Tuấn! Đúng rồi, Hoắc Anh Tuấn!
Bấm số gọi cho người ấy mà bỗng nhiên có nỗi tủi hờn lấn chiếm não bộ Đường Hoa Nguyệt. Cô nghẹn ngào khóc thút thít, móng tay bấm bàn tay chảy nhoe nhoét máu và cuối cùng bên kia đã nghe máy.
Giọng Hoắc Anh Tuấnvẫn như bình thường chưa biết chuyện xảy ra: “Alo, anh đang họp, sao thế?”
Anh vừa nói vừa rời khỏi phòng họp.
Đường Hoa Nguyệt nuốt nước bọt, không muốn mình vừa nói đã bật khóc nức nở: “… Hoắc Anh Tuấn, Cận Thành gặp chuyện rồi. Nhà trẻ có đầu gấu xông vào… Khả năng cao thằng nhỏ bị bắt rồi”
Lúc nói ba chữ cuối mà Đường Hoa Nguyệt gần như phải căn toác môi mới khống chế không cho mình đau đến bật khóc.
Trái tim Hoắc Anh Tuấn cũng nôn nóng lo sợ, anh mở báo mạng ra đọc và lạnh toát cả người.
“Em, em đang ở Yên Hoà… Anh có thể đi xem con hộ em không?
Em, em không tìm được người khác. Hoắc Anh Tuấn… em rất sợ”
Hoắc Anh Tuấnđứng nhắm mắt trong cầu thang: “Đường Hoa Nguyệt, em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo đảm con chúng ta bình yên vô sự. Em đừng khóc cũng đừng lo lắng quá, có tin cái là anh sẽ gọi lại cho em ngay. Chú ý an toàn về nhà bình an được không Đường Hoa Nguyệt?”
Cuối cùng Đường Hoa Nguyệt không cầm được lòng bật khóc, cô vùi mặt vào đầu gối run giọng trả lời: “Được… Được. Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn anh nói được phải làm được! Em, em tin anh..”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!