Chương 292
Mà đáng sợ nhất chính là, cô ta căn bản không biết mức độ biết sự thật của cảnh sát với chuyện này đã đến đâu, nên không thể dễ dàng mở miệng được!
Từ Uyến Nhan lấy lại bình tĩnh, dùng nghị lực mạnh mẽ lặp lại với cảnh sát: “Tôi phải liên lạc với chồng của tôi! Anh ấy sẽ giúp tôi mời luật sư! Nên trước lúc gặp luật sư tôi sẽ không nói gì cải”
Tuy ngoài miệng Từ Uyển Nhan nói như vậy, còn trơ tráo mà xưng Tân Dương là chồng của cô ta, nhưng thật ra cô ta cũng không có bao nhiêu lo lắng ở trong lòng, nếu nói rõ ra thì giữa hai người cũng chỉ có quan hệ là ngủ với nhau được mấy lần, mà chuyện đến nước này, thì Tân Dương chính là cọng rơm duy nhất cuối cùng cứu mạng cô ta.
Nhân viên thẩm vấn cũng không còn cách nào, chỉ đành phải nghiêm mặt lại nói sẽ cho Từ Uyển Nhan một cơ hội duy nhất để gọi điện thoại.
May mắn là điện thoại nhanh chóng được người bắt máy, nghe thấy giọng nói của Tân Dương, Từ Uyển Nhan trong nháy mắt liền cảm thấy xúc động: “Anh Dương hả, không biết là ai muốn hãm hại em, mà đổ lên người em vài tội danh không chính xác, nên giờ em chỉ có thể chịu bị nhốt ở trong cục cảnh sát thôi! Anh đến cứu em được không? Em không có làm gì cả em là trong sạch đói Anh chắc chắn tin tưởng em đúng không? Anh đến đón em ra ngoài sớm một chút đi, em sợ lắm…”
Tuyến âm thanh của Tần Dương vẫn rõ ràng và nho nhã như cũ, giọng điệu nói chuyện cũng chậm rãi, dù nghe được tin cô ta bị bắt cũng không lộ ra vẻ bối rối gì: “Được, anh biết rồi, anh sẽ mau chóng đến xem em, nhé?”
Câu trả lời trầm ổn như vậy, cũng khiến cho Từ Uyển Nhan ổn định lại tâm trạng của mình hơn, anh ấy cũng không có chê mình phiền khi mình bị cảnh sát bắt, mà còn kêu cô ta chờ với ngữ điệu dịu dàng như thế nữa!
“Được, được, em chắc chắn sẽ chờ anh, nha Dương.”
Sau khi cúp máy, Từ Uyển Nhan liền đưa tay lên chà xát mặt mình, trên đôi gò má rốt cuộc cũng có chút sắc đỏ, chỉ cần đợi Tân Dương đến đây, thì mọi thứ đều sẽ ổn cả…
Mà ở bên Hà Nội, Hoắc Anh Tuấn vì bị thương cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể nên anh không đi làm.
Một ngày trước, anh đã đánh con trai mình ở quán cà phê, đến bây giờ sự tức giận của anh vẫn chưa giảm bớt.
Nhưng đứa con trai này của anh có vẻ mâu thuẫn với anh nhiều hơn so với Đường Hoa Nguyệt. Hôm qua, anh có ý muốn đưa hai mẹ con họ về nhà, nhưng đứa nhóc kia vì muốn từ chối mà lăn qua lăn lại trên mặt đất hét to anh là kẻ buôn người…Hoäc Anh Tuấn cũng chịu thua vì vậy chỉ có thể rời đi trong ánh mắt trầm tĩnh của Đường Hoa Nguyệt.
Dưới tầng truyền đến một tiếng còi, Hoắc Anh Tuấn hoàn hồn đứng lên, là La Cơ Vị Y.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!