Chương 27: Ở lại địa ngục vĩnh viễn
“Tiếp tục điều tra, tập trung điều tra Đường Hoa Nguyệt và Lục Xuyên Mạn” Sau khi cúp điện thoại, Hoäc Anh Tuấn đi về phía phòng ngủ Đường Hoa Nguyệt.
Trong phòng ngủ Dù Đường Hoa Nguyệt có la hét có đập cửa như thế nào đi chăng nữa cũng không ai để ý Cô thở hốn hến dựa vào một bên tường, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lúc này tái nhợt đi, yếu ớt Cô biết răng Hoắc Anh Tuấn tức giận rồi Nhưng cô cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm nay hẳn là do Lục Xuyên Mạn muốn ngáng chân bọn họ, giống như chuyện bốn năm về trước.
Lần này cô sẽ không để anh ta đạt được mục đích, chỉ cần cô năm bắt được cơ hội và nói với Hoắc Anh Tuấn đi xét nghiệm DNA lần nữa, chân tướng nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng!
Đường Hoa Nguyệt đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “rầm”!
Cô bị dọa cho giật mình, cánh cửa vừa được mở ra rồi ngay lập tức lại đóng lại!
Đường Hoa Nguyệt nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú u ám tối sầm của Hoäc Anh Tuấn lập tức rơi vào trong tầm mắt cô.
“Hoắc Anh Tuấn” Cô lập tức nói: “Đây là âm mưu của Lục Xuyên Mạn, anh tin tôi đi, chúng ta sẽ kiểm tra lại một lân nữa”
Còn chưa nói xong, hơi thở của Đường.
Hoa Nguyệt đã bị khống chế một cách tàn nhẫn.
Hoắc Anh Tuấn dùng hết sức bóp chặt lấy cổ cô, gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm lên.
Anh không nói lời nào, nhưng Đường Hoa Nguyệt có thể cảm nhận được ngọn lửa tức giận cuồn cuộn ngút trời của anh, và cả nỗi hận không thể xé xác cô thành trăm mảnh!
Cô nhăn nhó nắm chặt lấy tay anh, khuôn mặt tái nhợt bị ép đến mức đỏ bừng.
Hoäc Anh Tuấn không chút động lòng.
Ngay lúc Đường Hoa Nguyệt tưởng cô sắp chết, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên buông cô ra, anh năm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, tàn nhẫn quãng cô lên giường!
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của anh đè xuống, trực tiếp xé rách quần áo trên người cô!
Đường Hoa Nguyệt thở không ra hơi, đầu cô như muốn nổ tung, sau khi nhận ra anh muốn làm gì, liền năm chặt lấy tay anh: “Hoäc.
Anh Tuấn, không được!”
Cô vốn dĩ không có nhiều thời gian nữa, Hoäc Anh Tuấn xuống tay vừa nặng vừa tàn nhẫn, cô không thể chịu đựng nổi sự tra tấn như vậy.
Có thể cùng Lục Xuyên Mạn sinh ra đứa con hoang ấy, nhưng lại không thể lên giường cùng tôi sao?
“Đường Hoa Nguyệt” Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn bật cười một cách lạnh lùng, ném cho cô ánh mắt đang tràn đầy sự tức giận và điên cưồng: “Nếu hôm nay tôi bỏ qua cho cô, tôi cũng thật là uất ức đến chết rồi!”
Dứt lời, anh trực tiếp làm…cô Đường Hoa Nguyệt sống dở chết dở.
Hoäc Anh Tuấn không dùng biện pháp bảo vệ. Cô là bệnh nhân mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, cô không muốn lại giày vò một sinh mệnh nhỏ bé nào cả.
Cô không muốn để cho sinh mệnh đó phải chết cùng với mình.
Cô nhắc nhở Hoắc Anh Tuấn dùng biện pháp bảo vệ.
Hoắc Anh Tuấn nhằm mắt làm ngơ, cười lạnh lùng nói một câu “Không phải cô thích sinh con sao? Tôi sẽ cho cô sinh đủ!”
Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt càng lúc càng nhợt nhạt, cô không tiếp tục van xin nữa mà từ từ nhầm mắt lại, nước mắt đầm đìa chảy xuống từ khóe mắt.
Đã mấy ngày liền, Đường Hoa Nguyệt thậm chí còn không ra khỏi cửa.
Mãi cho đến khi Hoắc Anh Tuấn nhận được cuộc gọi, mặc áo choàng tắm và rời khỏi phòng.
Đường Hoa Nguyệt sống sót sau sự hành hạ và nằm trên giường, hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.
Những vết tích đầy trên cổ cô, trên cổ tay mảnh mai cũng là một vết tụ bầm tím.
Đôi mắt long lanh của Đường Hoa Nguyệt giờ không có lấy một tia sáng, cô vớ bừa một bộ quần áo, đến đầu tóc cũng không chải, vội vàng chạy ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Cơ thể cô đau, đến mức mỗi bước đi của cô đau đớn như bị chẻ làm đôi khiến việc cử động cũng trở nên khó khăn Khi đi xuống cầu thang, cô đụng mặt thím Nguyễn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hoa Nguyệt, tình hình có vẻ không ổn, thím Nguyễn vội vàng ngăn cản.
“Bà chủ, cô bị làm sao thế? Cô muốn đi đâu vậy?”
Giọng nói khản đặc của Đường Hoa Nguyệt khiến người ta kinh sợ.
*Mấy ngày nay rồi tôi không đến bệnh viện, tôi muốn đi thăm mẹ mình”
“Cái này…” Thím Nguyễn có chút do dự, mấy ngày trước Hoäc Anh Tuấn nói rồi, Đường.
Hoa Nguyệt không được phép rời khỏi Đệ Phong Lan nửa bước.
Vả lại Đường Hoa Nguyệt bây giờ như vậy cũng chẳng kém gì như một bệnh nhân, làm sao còn có sức lực mà đi thăm một bệnh nhân khác?
“Bà chủ, ông chủ đã dặn dò, cô…”
‘Thím Nguyễn đang định mở miệng thuyết phục Đường Hoa Nguyệt, nhưng lại Đường Hoa Nguyệt cắt ngang: “Trước đây mẹ tôi không có tiền trả phí thuốc men bị đuổi ra ngoài hành lang. Bây gi ệnh viện cũng không liên lạc với tôi. Tôi rất lo lắng cho bà.
Thím đừng khuyên nhủ tôi nữa, để tôi đi đi. “
Thím Nguyễn mím chặt môi, cuối cùng nói một câu: “Cô đi đường cẩn thận”, cũng không ngăn cản nữa.