Khoảnh khắc này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối, nhưng không ai biết rằng Ngô Phương đã cố tình để bị thương nhiều hơn. Rời khỏi bệnh viện sau khi ẩu đả, Ngô Phương đã lấy được "bằng chứng phạm tội" của Lâm Tuệ San, cô ta đến công ty tìm Cố Đông Quân, trên đường đi thu hút vô số ánh nhìn tò mò.
Cô ta lao thẳng vào văn phòng của Cố Đông Quân và khóc lóc kể nể "hành động xấu xa" của Lâm Tuệ San. Cố Đông Quân đang xem xét các tài liệu, anh ta giận dữ ném cây bút máy đắt tiền sang một bên rồi đến thẳng bệnh viện tìm Lâm Tuệ San để trút giận.
Lúc này Lâm Tuệ San đang đứng trước giường bệnh của mẹ cô. Cô không biết phải làm gì. Cô không có tiền, không có quyền, cô giống như một đứa trẻ mồ côi bị xã hội bỏ rơi. Những giọt nước mắt lạnh lẽo lặng lẽ chảy xuống. Cầm bàn tay mẹ, nhìn người mẹ đang hấp hối, cô thấy đau đớn trong lòng, cô nghĩ đến quyết định tàn nhẫn của Cố Đông Quân, cô đã làm theo tất cả những gì anh ta nói, nhưng tại sao không có một xu nào trong thẻ ngân hàng? Phải chăng Cố Đông Quân muốn cả hai mẹ con cô vĩnh viễn biến mất ở thế giới này?
Ngay lập tức Lâm Tuệ San cảm thấy buốt nhói ở ngực, một mùi tanh tưởi phát ra từ cổ họng, cô nôn ra một búng máu đỏ tươi rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Lâm Tuệ San thấy mình đang nằm trên giường bệnh ở một phòng bệnh khác. Trước mắt cô, khuôn mặt giận dữ đẹp trai của Cố Đông Quân xuất hiện.
Cố Đông Quân nhìn Lâm Tuệ San tỉnh táo, khắp cánh tay và cổ cô đầy dấu răng của Ngô Phương. Lâm Tuệ San buồn bã ngồi khóc nức nở, nhưng Cố Đông Quân tức giận phớt lờ. Anh ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho Ngô Phương. Lâm Tuệ San, người đau khổ nhất,
đang vật lộn với hàm răng run cầm cập của mình. Cố Đông Quân khó chịu mắng thẳng vào mặt cô: - "Lâm Tuệ San, sao cô dám làm tổn thương Ngô Phương? Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn cố tình làm tổn thương cô ấy một lần nữa, đừng trách tội tàn nhẫn".
Khí quản và dây thanh âm bị chèn ép làm Lâm Tuệ San nghẹn lại, nhưng áp bức lâu dài khiến cô không thể im lặng được nữa. Cô bùng phát khỏi áp lực, cô đối mặt với Cố Đông Quân, đội mắt hung dữ xấu xa mà không hề sợ hãi, cô nói:
- "Tôi dám, dĩ nhiên tôi dám, mẹ và tôi bị những người khốn khiếp xung quanh bắt nạt chèn ép đến chết, chẳng lẽ tôi không được chống cự mà còn phải quỳ xuống cầu xin sự thương xót sao? Cố Đông Quân, để tôi nói lại cho anh một lần nữa, tôi là con người, một người có máu thịt có linh hồn. Tôi không phải là một món đồ chơi, tôi không phải một con vật bị giết một cách tùy tiện! Tôi cũng có cảm xúc, tôi không phải con rối, tôi biết nỗi đau và niềm vui là gì! Trong trường hợp này, tại sao Ngô Phương có thể đánh tôi mà tôi không thể đánh lại cô ta? Có lẽ với anh là tôi làm tổn thương cô ta, nhưng đối với tôi, cô ta là muốn cắn thịt và uống máu của tôi! Ngô Phương là một con chó cái gớm ghiếc! ".
Lâm Tuệ San tuôn ra tất cả những lời nói trong lòng, nhưng tâm trí Cố Đông Quân không bao giờ chấp nhận những điều đó. Anh ta nghiến răng, chẳng những Lâm Tuệ San không thừa nhận sai lầm mà cô còn dám gọi Ngô Phương là một con chó cái!
- "Lâm Tuệ San, ban đầu tôi nghĩ miễn là cô xin lỗi Ngô Phương, tôi sẽ bỏ qua cho cô vấn đề này, nhưng tôi không nghĩ rằng sự can đảm của cô lại lớn đến thế. Cô thực sự đã gọi Ngô Phương là một con chó cái? Cô có đủ tư cách để nói người khác là chó cái sao?".
- "Ồ, tại sao không, đừng nghe nếu anh không thể chấp nhận sự thật. Đối với tôi, cô ta là một con chó cái!".
- "Lâm Tuệ San! Là cô đã thách thức giới hạn của tôi!" - Cố Đông Quân đột nhiên kéo Lâm Tuệ San ra khỏi giường bệnh, hai người họ kéo nhau đến phòng của mẹ Lâm Tuệ San, Cố Đông Quân đẩy Lâm Tuệ San vào trong và khóa cửa lại.
- "Cố Đông Quân, anh muốn làm gì?" - Lâm Tuệ San không dám nói to, cô sợ đánh thức người mẹ đáng thương của mình, cô không dám tưởng tượng một người bệnh nặng như mẹ, nếu nhìn thấy những gì xảy ra sau đó. Có phải hay không sẽ lập tức ra đi mãi mãi.
Cố Đông Quân biết được ý định của Lâm Tuệ San, anh ta nhướn mày, cười khẩy:
- "Không có gì, chỉ là cho cô biết con chó cái thật sự là gì."
Sau khi nói xong, anh ta tiếp cận Lâm Tuệ San từng bước một, anh ta muốn Lâm Tuệ San bị xúc phạm ngay trước người mẹ bệnh tật sắp chết của cô.
Đây là khoản nợ mà cô phải trả. Lúc đầu, Ngô Phương đã phải chịu cảnh như thế này. Cô ta bị bao quanh bởi hàng tá người đàn ông xa lạ.
Lâm Tuệ San từng bước từng bước lùi lại. Cảm giác yếu đuối, bất lực và sợ hãi trong lòng, Cố Đông Quân muốn Lâm Tuệ San cũng cảm nhận được điều đó!
Lâm Tuệ San đột nhiên hiểu Cố Đông Quân muốn làm gì. Cô tiếp tục lùi lại, nhưng không gian của phòng bệnh bị hạn chế. Ngay sau đó cô bị dồn vào góc tường, không có chỗ cho cô tránh đi sự đụng chạm của Cố Đông Quân.
Nhìn bàn tay tội lỗi của Cố Đông Quân vươn ra với lấy cô. Lâm Tuệ San biết bản thân không còn sức để chống cự, cô dựa vào phần thân trên cảnh báo anh ta bằng lời nói: - "Cố Đông Quân, anh sẽ hối hận!"
- " Tôi sẽ hối hận nếu tôi không làm chuyện đó."
Lúc này Lâm Tuệ San rất đau, cô không thể hét lên, cô bị ép buộc phải làm những việc bẩn thỉu như vậy trước giường bệnh của mẹ. Đó là một vấn đề lớn, Lâm Tuệ San không muốn mẹ nhìn thấy những gì Cố Đông Quân đã làm với chính mình, vì vậy cô cắn răng ngậm chặt miệng.
Lâm Tuệ San nhắm mắt lại, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến nước mắt cô rơi xuống không ngừng, một vũng nước nhỏ nhanh chóng tích tụ trên sàn nhà bên cạnh má cô.
Cố Đông Quân lấy lại vẻ ngoài thờ ơ, đứng dậy, mặc lại quần áo và rời khỏi phòng bệnh trong im lặng, để Lâm Tuệ San nằm trên sàn gạch lạnh lẽo với những giọt nước mắt như một con búp bê bị vỡ.
Lâm Tuệ San đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng mặc vào người bộ quần áo bị xé rách vài chỗ. Yên tâm nhìn người mẹ vẫn đang ngủ, Lâm Tuệ San không tiếp tục ở lại phòng bệnh, cô đơn giản chọn rời đi. Cô muốn hình ảnh cuối cùng trong đôi mắt của mẹ là hình ảnh trong sáng thanh tịch không nhiễm bụi bẩn tục trần.
Vài ngày sau, Lâm Tuệ San nhận được thông báo từ bệnh viện trong căn hộ trống không của mình. Vì cô không kiếm được 300.000 nhân dân tệ để trả chi phí theo dõi cho mẹ, bệnh viện không thể tiếp tục điều trị. Nửa đêm hôm trước, mẹ cô đã qua đời.
Giọng nói của bác sĩ đầy vẻ tiếc nuối. Điện thoại trượt khỏi tay Lâm Tuệ San rơi xuống đất, trái tim cô đau đớn như hàng nghìn mũi tên xuyên vào, cô mất Cố Đông Quân, mất mẹ và mất tất cả.
Lâm Tuệ San nhanh chóng đến bệnh viện nhận thi thể của mẹ và đưa về nhà tang lễ.
Ngày diễn ra đám tang là một ngày mưa. Mưa phùn rơi trên người Lâm Tuệ San. Ngoài cô ra, chỉ có một vài người thân. Mọi người đều cúi đầu và không khóc. Không ai khóc lóc, không có tiếng thổn thức sâu thẳm hay nghẹn ngào, từ đầu đến cuối chỉ là sự im lặng vô tận.