Hàn Trạch Dương mỉm cười ghé sát vào tai cô thì thầm, "Đằng nào tý nữa cũng phải cởi, vậy còn phải mặc làm gì?"
Bạch Lăng Diệp xấu hổ, mặt đỏ lựng, ngượng ngùng, "Anh vô sỉ!"
Hàn Trạch Dương ngồi xuống bên cạnh cô cười cười, "Đến bây giờ em mới biết sao? Nào mau giúp anh lau khô tóc!"
Bạch Lăng Diệp nhận lấy khăn từ tay anh chầm chậm giúp anh lau khô tóc.
Sau khi lau khô tóc, Hàn Trạch Dương liền trực tiếp xoay người kéo tay cô ép cô xuống dưới giường.
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn anh, "Sao vậy? Nhanh như vậy mà anh đã không nhịn được rồi sao?"
Hàn Trạch Dương cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Đúng vậy! Anh không nhịn được nữa rồi! Ai bảo em quyến rũ như vậy chứ?" Nói rồi anh liền trực tiếp ngậm lấy cánh môi cô, từ từ cắn nuốt.
Bạch Lăng Diệp cũng chìm đắm trong nụ hôn của anh, cô đưa tay ôm lấy cổ anh để nụ hôn của anh được sâu hơn.
Cứ vậy đầu lưỡi hai người triền miên dây dưa với nhau trong khoang miệng của cô.
Cho đến khi Bạch Lăng Diệp không thở nổi nữa, Hàn Trạch Dương mới tách ra khỏi môi cô, nhìn cô cười cười, "Đúng là tiểu yêu tinh mà!"
Anh khẽ cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng nõn của cô, xuống xương quai xanh sau đó là bả vai, bàn tay anh lại khẽ di chuyển cởi cúc áo ngủ của cô ra.
Cho tới khi chiếc áo ngủ được cởi ra hoàn toàn, Bạch Lăng Diệp vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.
Hàn Trạch Dương đưa tay cởi chiếc áo ngực của cô xuống, anh cúi đầu ngậm lấy một b3n ngực của cô mà cắn m*t, tay còn lại vân vê một bên ngực còn lại.
"Ưm!" Bạch Lăng Diệp khẽ rên một tiếng, cô không tự chủ được mà cong người về phía trước, khiến cho hai bầu ng ực tiến sát về phía anh.
Hàn Trạch Dương khẽ cười day nhẹ một cái trên đầu ng ực của cô, bàn tay không an phận lần mò xuống phía dưới nơi tư [email protected] của cô mà thăm dò.
Bạch Lăng Diệp cứ vậy chìm đắm trong kh0ái cảm do anh tạo ra, cho đến khi phần hạ [email protected] nóng bỏng của anh chuẩn bị đưa vào, cô mới bừng tỉnh mà hô lên: "Trạch Dương! Khoan đã! Tại sao anh không đeo đồ bảo hộ?" Sau cuộc nói chuyện lúc nãy với Vương Giai Kỳ khiến cô luôn suy nghĩ đến vấn đề này, nếu như bọn họ cứ tiếp tục quan hệ không dùng đồ bảo hộ thì rất dễ mang thai.
Hàn Trạch Dương cau mày nhìn cô, anh đưa hạ [email protected] tới phía trước cọ sát vào nơi tư [email protected] của cô, "Tại sao lại phải dùng đồ bảo hộ?"
"Ưm!" Sự cọ sát khiến Bạch Lăng Diệp không nhịn được mà khẽ rên một tiếng, "Nếu! Nếu không dùng thì rất dễ có thai!"
"Ồ!" Hàn Trạch Dương cúi xuống khẽ phả hơi nóng vào tai cô, "Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ em không muốn mang thai con của anh!" Vừa nói phía dưới anh vẫn không ngừng cọ sát khiến Bạch Lăng Diệp toàn thân run rẩy.
Bạch Lăng Diệp khẽ lắc lắc đầu: "Ý em không phải vậy!"
"Vậy thì đúng rồi!" Nói dứt câu, Hàn Trạch Dương lập tức đưa vật [email protected] tính của mình tiến vào phía trong của cô, cảm giác khít chặt khiến anh không khỏi hít sâu một hơi.
Mặc dù bọn họ đã làm mấy lần, nhưng lần nào bên trong cô cũng khít chặt ôm chặt lấy anh như vậy.
Mà Bạch Lăng Diệp bị cảm giác thỏa mãn làm mờ lý trí cô khẽ rên lên vài tiếng.
Thấy cô đã bắt đầu chìm đắm, hạ [email protected] anh liền bắt đầu di chuyển, trong phòng không ngừng vang lên những tiếng ngâm nga động lòng người cùng với tiếng th ở dốc của người đàn ông.
Mãi một lúc sau Hàn Trạch Dương mới gầm nhẹ một tiếng, phóng hết tinh hoa của mình vào bên trong cô, anh mới thoả mãn mà rút ra.
Nằm xuống bên cạnh ôm lấy thân hình đã mệt lả của Bạch Lăng Diệp, anh khẽ thì thầm: "Tại sao lại muốn anh dùng đồ bảo hộ? Chẳng lẽ em không muốn có con?"
Bạch Lăng Diệp mệt mỏi lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ là bây giờ chưa phải lúc! Chúng ta vẫn chưa kết hôn! Em không muốn có con trước hôn nhân!"
Hàn Trạch Dương trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau anh vòng tay ôm lấy eo cô, áp ngực mình vào lưng cô: "Lăng Diệp! Chúng ta kết hôn đi!"
Bạch Lăng Diệp lập tức xoay người, nhìn chằm chằm anh: "Này, anh không phải vì em nói vậy mà muốn kết hôn với em đấy chứ? Em nói như vậy không phải là có ý muốn hối hôn đâu!"
Hàn Trạch Dương kéo cô vào lòng mình, "Không phải, anh nói chuyện này là nghiêm túc! Thực ra anh đã suy nghĩ đến chuyện kết hôn từ trước rồi chẳng qua là chưa có cơ hội thích hợp, hơn nữa em biết không anh đã rất ghen tị với Lăng Hạo Thiên khi mà cậu ta cứ luôn khoe mẽ chuyện kết hôn ở trước mặt anh!"
Bạch Lăng Diệp đưa hai tay ôm lấy mặt anh để anh nhìn thẳng vào mắt mình, "Hàn Trạch Dương! Anh đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Kết hôn rồi thì anh sẽ không còn được thoải mái tự do như bây giờ nữa đâu!"
Hàn Trạch Dương vui mừng nắm lấy tay cô: "Vậy là em đồng ý rồi sao?"
Bạch Lăng Diệp khẽ gật đầu, "Ừm! Đợi em xử lý xong mấy chuyện cá nhân thì chúng ta sẽ đi đăng ký!"
"Được! Được! Chỉ cần em không đổi ý là được!"
"Xì!" Bạch Lăng Diệp khẽ nói một tiếng, "Anh xem có ai như anh không? Cầu hôn không nhẫn, không hoa lại còn ở trên giường nữa chứ!"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Vậy không phải em vẫn đồng ý đấy thôi!".