"Sao anh lại đến đây?" Lương Tiểu Nhiễm cảnh giác nhìn anh, ba lần bốn lượt bị anh tấn công đã khiến cô sợ anh vô cùng.
"Là cô gọi điện cho tôi.” Giang Thành mở màn hình điện thoại lên.
Giao diện vẫn ở cột cuộc gọi đã nhận, là hai phút trước gọi đến.
Trong lòng Lương Tiểu Ngọc run bản lên, lông mày cô ấy khẽ nhíu lại, rồi lí nhí nói: "Tôi vô tình ấn nhầm nút..."
Cảnh sát chẳng mấy chốc đã đến dẫn Trương Huy đi, Lương Tiểu Nhiễm và Lương Tiểu Ngọc sau khi ghi lại lời khai của họ thì đi ra khỏi đồn cảnh sát, lúc này bầu trời đã sáng tỏ rồi.
Giang Thành mua đồ ăn sáng đưa tới cho bọn họ: “Ăn một ít đi”
Lương Tiểu Ngọc hừ lạnh nói: "Tôi không ăn đồ ăn của anh, lỡ như nó có độc thì sao?"
“Tiểu Ngọc!” Lương Tiểu Nhiễm lập tức ngăn cô ấy lại còn không quên xin lỗi Giang Thành: “Con bé Tiểu Ngọc này trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng, anh đừng chấp nó nhé.”
Hiếm khi thấy Giang Thành không để tâm như vậy, anh lấy lại đồ ăn rồi bình tĩnh nhìn Lương Tiểu Nhiễm nói: “Giữa cô và Trương Huy có thù oán gì sao?”
"Trương Tình chết rồi, Trương Huy cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, cho nên muốn tống tiền tôi." Khóe miệng Lương Tiểu Nhiễm nở một nụ cười khổ.
Gô đi theo Giang Thành nhiều năm như vậy, lợi ích gì cũng chưa thấy, ngược lại thì có rất nhiều kẻ thù, điều này cũng khá kỳ lạ.
"Trương Tình chết rồi sao?"
Giang Thành cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra người này, khi Lương Tiểu Nhiễm mang thai, trong đám người làm chỉ có Trương Tình là người duy nhất được lòng của cô.
"Anh không biết à?" Lương Tiểu Nhiễm ít nhiều cũng có chút khó tin.
Giang Thành nheo mắt, trâm giọng nói: "Trên dưới nhà họ Giang có nhiều người như vậy, lẽ nào tôi phải biết lai lịch mỗi người bọn họ ra sao à?"
Lương Tiểu Nhiễm hơi khựng lại, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Cũng đúng, những người như Giang Thành sẽ không để ý những chuyện tầm thường như vậy, trong mắt những thiếu gia như bọn họ, cái chết của mấy người làm cũng giống như cái chết của một con kiến, không có gì †o tất cả.
"Anh Giang, cảm ơn vì ơn cứu mạng tối nay của anh, tôi sẽ báo đáp anh đầy đủ." Lương Tiểu Nhiễm nói cảm ơn anh xong liền định bắt taxi đưa Lương Tiểu Ngọc đến bệnh viện.
Nhưng Giang Thành giành trước một bước, ngăn bọn họ lại.
"Lên xe."
Một chiếc xe công vụ màu đen dừng trước mặt họ, Giang Thành còn chủ động mở cửa.
Lương Tiểu Nhiễm và Lương Tiểu Ngọc đứng nhìn nhau, cả hai đều không hiểu rốt cuộc Giang Thành đang muốn làm gì.
"Vết thương của Tiểu Ngọc không nhẹ đâu, tôi đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến khám cho cô ấy rồi." Giang Thành lạnh lùng nói.
Lúc này Lương Tiểu Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Lương Tiểu Ngọc miễn cưỡng lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!