Lương Tiểu Nhiễm chịu đựng cơn đau đớn, bám chặt vào cầu thang, chậm rãi bước lên, cô không quên cất cao giọng nói với anh ta: “Trương Huy, sao anh lại thiếu tiền như vậy?”
"Cô quản việc của tôi à?" Trương Huy đầu óc không có ở chỗ này, anh ta nợ cờ bạc hơn một trăm vạn, tháng này không trả hết, coi như anh ta xong đời!
“Hiện tại trong nhà tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi chỉ có thể đưa cho anh một vạn...”
"Một vạn?" Trương Huy quát to hơn một chút, cô đang phát tiền ăn mày à!
Lương Tiểu Nhiễm vội vàng cười nói trấn an: "Đừng lo lắng, trong thẻ của tôi có tiền, tôi có thể ra ngoài rút tiền."
Vừa nói cô vừa đẩy cửa vào.
Trong phòng tối om, tốt quá, Lương Tiểu Ngọc hẳn là đã nghe được bọn họ nói chuyện lúc nấy.
“Thẻ đâu?” Trương Huy bật đèn, chĩa dao vào eo cô uy hiếp.
Lương Tiểu Nhiễm từ trong tủ lấy ra một cái hộp, mở ra lấy ra một tấm thẻ: "Đây."
"Theo tôi đi rút tiền!" Trương Huy hai mắt sáng lên.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một chiếc ghế đập vào anh †a, tầm nhìn của Trương Huy tối sầm lại và trực tiếp ngất đi.
Lương Tiểu Ngọc run lẩy bẩy nói: "Chị ơi, phải làm sao đây?"
"Đừng sợ." Lương Tiểu Nhiễm bình tĩnh lại, bước lên phía trước lấy tay để lên mũi của anh ta, cảm nhận được hơi thở của Trương Huy.
Vẫn còn sống! "Gọi cảnh sát, Tiểu Ngọc, gọi cảnh sát đi!"
Lương Tiểu Nhiễm lập tức ra lệnh, còn mình thì đi tìm sợi dây trói Trương Huy lại.
Lương Tiểu Ngọc vội vàng quay vào phòng tìm điện thoại di động, đang lúc tay chân còn đang luống cuống thì đột nhiên ngoài cửa nghe thấy tiếng huyên náo.
Trương Huy loạng choạng từ trên mặt đất đứng dậy, năm lấy sợi dây siết lấy cổ của Lương Tiểu Nhiễm, sức của anh ta rất lớn, hoàn toàn là muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
Tay Lương Tiểu Ngọc run lên, vô tình nhấn gọi điện thoại, nhưng chưa kịp nói chuyện đã đánh rơi điện thoại, vội vàng chạy tới cứu Lương Tiểu Nhiễm.
Nhưng Trương Huy dù sao cũng là đàn ông, hai người căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Trương Huy đá thẳng vào bụng Lương Tiểu Ngọc, mạnh đến mức khiến cô ấy không thể đứng dậy được.
"Tiểu Ngọc." Lương Tiểu Nhiễm trong lòng thắt lại, cô cố gắng bò tới đỡ lấy cô ấy.
“Con khốn này, mày dám giở trò với tao hả?” Trương Huy tức giận đi đến nắm tóc Lương Tiểu Nhiễm kéo thật mạnh, khiến cô đau đến suýt bật khóc.
Lương Tiểu Ngọc thấy vậy, cố gắng muốn đi tới giúp. đỡ, nhưng một chút sức lực cũng không có: "Chị... buông chị tôi ra!"
"Con khốn, tiền đâu! Tao muốn tiền! Đưa tiền cho tao!" Trương Huy hai mắt đỏ bừng, túm tóc Lương Tiểu Nhiễm đập vào tường.
Một lần hai lần ba lần...
Ngay lúc Lương Tiểu Nhiễm thấy trong mắt đầy sao thì đột nhiên vang lên một tiếng "rầm', cánh cửa bị đá tung ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!