Dù sao đứa bé vẫn còn quá nhỏ, giờ cô chỉ hận không thể tự tát mình một cái. Xét về tâm cơ, cô không thể nào bằng Lâm Mặc được. Huống chỉ, cô ta còn là người trong lòng Giang Thành!
"Em biết, mặc kệ em có nói cái gì anh cũng sẽ không tin."
Bên ngoài phòng khách, Lương Tiểu Nhiễm đang buộc mình phải bình tĩnh: "Nhưng cây ngay không sợ chết đứng, dù thế nào thì con bé cũng là đứa bé em mang nặng chín tháng mười ngày..."
Cô cố gắng giải thích, nhưng rõ ràng là Giang Thành không thèm nghe. Lúc này, bác sĩ gia đình vừa đi ra cửa vừa bất đắc dĩ thở dài: "Xin lỗi, cậu chủ Giang, đứa nhỏ này bị thiếu oxy trong thời gian dài dẫn đến hoại tử tế bào não, tương lai rất có thể... có thể sẽ dẫn đến rối loạn phát triển trí
tuệ. Rối loạn phát triển trí tuệ? Hay nói cách khác là... bại não?! Không... Không thể nào! !
Chân Lương Tiểu Nhiễm mềm nhũn ngã khuyu xuống mặt đất, cô giơ tay nắm chặt ống quần bác sĩ gia đình mà hèn mọn cầu xin: "Làm ơn, ông kiểm tra lại lần nữa đi, nhất định đã có sai sót gì đó rồi, con bé còn chưa đầy tháng nữa mà!"
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Giang Thành vừa khó chịu vừa tức giận: "Cô diễn đủ chưa?"
"Giang Thành, em thề với anh là từng câu từng chữ mà em nói đều là sự thật, nếu có nửa lời nào dối trá thì em sẽ bị sét đánh ngay lập tức!"
Lương Tiểu Nhiễm giơ tay lên thề, bác sĩ gia đình nhờ vậy cũng thoát khỏi tay cô, đứng lại an ủi nói: "Chưa chắc là con bé không có khả năng trở lại bình thường, trên thế giới này vẫn tồn tại phép mà mà."
Phép màu? Thật là một điều viển vông. "Đưa nó đến trại trẻ mồ côi đi."
Mặt Giang Thành lạnh tanh, nhà họ Giang không cần loại phế vật này.
“Không được!”
Lương Tiểu Nhiễm nóng nảy: "Con bé có cha có mẹ, tại sao phải đưa đến trại trẻ mồ côi?"
"Cô cũng xứng làm mẹ sao?" Giang Thành hừ lạnh: "Cố ý đả thương người khác, tôi không giao cô cho cảnh sát là đã nhân từ với cô rồi!"
Thì ra, Giang Thành vẫn không tin lời cô nói.
"Con là của em, cho dù con bé có biến thành dạng gì đi nữa, anh không nuôi thì em nuôi!"
Lương Tiểu Nhiễm rống lên, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Giang Thành. Lúc này đây trái tim của Lương Tiểu Nhiễm đã lạnh tựa tro tàn: "Bây giờ tôi sẽ ký thỏa thuận ly hôn!”
Vừa dứt lời, cô dứt khoát bước vào phòng ôm đứa nhỏ vừa hồi phục hơi thở đi ra.
Đôi mắt tròn xoe của đứa bé giờ trông có chút ngây ngốc, làn da trắng nhợt thân thể mỏng manh tựa như thủy tinh dễ vỡ cần phải cẩn thận che chở.
Giang Thành nhìn Lương Tiểu Nhiễm dùng ánh mắt trìu mến bế đứa bé đi ngang qua, trong mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc, thậm chí bắt đầu hoài nghỉ vào phán đoán của mình.
Nếu chuyện này thật sự là do cô làm ra thì không có lí do gì để cô cố gắng giữ lại một đứa trẻ ngu ngốc như vậy.
Nhìn bóng lưng bóng lưng yếu đuối nhưng mỗi bước bước ra đều hết sức vững vàng kia, Giang Thành chần chờ hỏi: "Thật sự không phải là cô làm sao?"
Anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này, rõ ràng trong lòng anh vẫn vững tin Lâm Mặc người vô cùng nhân hậu, làm sao cô ấy có thể là hung thủ được?
Lương Tiểu Nhiễm thoáng dừng bước, nghe xong lời đó cô chỉ cảm hết sức buồn cười, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười cay đẳng: "Là tôi làm thì sao, mà không phải là tôi làm thì sao chứ? Anh Giang đây sẽ thương hại tôi và đứa nhỏ này sao?"
Đương nhiên là không thể, trong mắt anh chỉ có một mình Lâm Mặc.
Lương Tiểu Nhiễm đã rời khỏi, cô rời khỏi Lãnh Tụy Đình ngay trong đêm.
Cũng vào đêm hôm ấy, người đàn ông nghiêm nghị ngồi trên sô pha, dòng rượu mạnh vào bụng càng nhiều, đôi mắt anh càng thêm mờ mịt.
Anh lập kế hoạch suốt cả năm, giờ con đã có, Lương Tiểu ò Lâm Mặc cũng thành công trở về bên cạnh anh, hết thảy đều đã năm trong kế hoạch, thế mà vì sao... bây giờ trong lòng anh lại nặng tríu giống như có một tảng đá thật lớn đè xuống, không cách nào đẩy ra được.
Có lẽ là do chuyện của đứa nhỏ.
Lại rót thêm một ly brandy, trong chai đã vơi đi hơn phân. nửa.
”A Thành."
Lúc Lâm Mặc mặc một bộ đồ ngủ bằng ren kề sát vào bên cạnh, anh đã say rồi.
Anh nhướng mị, nhìn người trước mắt mà khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không cần nấu đồ ăn khuya, không đói."
Lâm Mặc ngẩn ra: "A Thành, em không biết nấu cơm.” Người đàn ông ngửa đầu dựa vào sofa để lộ ra yết hầu, dường như anh không nghe thấy lời cô ta nói nên chỉ lẩm bẩm: "Tiểu Nhiễm, tôi không say..."
Sắc mặt Lâm Mặc chuyển từ trắng sang xanh, không phải anh và Lương Tiểu Nhiễm chỉ đang diễn trò thôi sao?
Vì mình mà Giang Thành đã cướp đi con của Lương Tiểu Nhiễm đồng thời còn ly hôn Lương Tiểu Nhiễm, đã vậy thì tại sao khi say, anh lại nhắc tới tên cô ta như vậy chứ?
Giang Thành mơ thấy anh vừa xã giao rồi về nhà, thấy Lương Tiểu Nhiễm lại ngồi trước cửa chờ anh, mặc kệ anh có về muộn thế nào, ngày nào cô cũng dành thời gian nấu đồ ăn cho anh, có khi là nguyên tiêu, có khi lại là tào phớ...
Khi mở mắt ra lần nữa, anh mới tỉnh táo nhận ra, Lương Tiểu Nhiễm sẽ không bao giờ có mặt tại Lãnh Tụy Đình này. nữa.
"Anh tỉnh rồi à?"
Lâm Mặc bưng tách cà phê vào phòng, cất giọng dịu dàng giống như vợ hiền mẹ đảm: "Anh đó, ngủ thiếp đi mà vẫn gọi tên Tiểu Nhiễm, nếu anh cảm thấy mắc nợ cô ấy thì chúng †a có thể bồi thường cho cô ấy thêm một chút."
Gọi tên sao? Giang Thành cứng đờ.
Hai giây sau, anh đưa tay nhận lấy ly cà phê, thuận thế nằm tay Lâm Mặc: "Người anh mắc nợ nhiều nhất là em, đừng quên, mạng của anh là do em cứu về, anh sẽ mau chóng thực hiện lời hứa lúc trước, anh sẽ cưới em."
Lương Tiểu Nhiễm mặt mày xám xịt trở về nhà, giờ cô còn phải lo hậu sự cho mẹ.
Hạt mưa trên thành phố Thụy Trạch bén nhọn như kim châm, cô mặc tang phục màu đen, tay cầm hộp tro cốt, phía sau cô là Lương Tiểu Ngọc cầm chiếc ô màu đen, hai chị em từng bước đi về phía linh đường, đặt tro cốt vào giữa.
Sau khi cảm ơn những người đến phúng viếng, hai chị em chia nhau một trái một phải ngồi ở hai bên linh đường, Lương Tiểu Ngọc nhiều lần liếc mắt quan sát Lương Tiểu Nhiễm, có thể nhìn ra sự chán nản của cô.
"Chị, chị có hối hận không?" Cô ấy hỏi.
"Hối hận?" Lương Tiểu Nhiễm lơ đãng nhắc lại hai chữ này.
"Hối hận vì lúc trước đã cứu anh ta đó."
Lương Tiểu Ngọc phẫn nộ, cảm xúc hiện rõ trên khuôn "Nếu không nhờ chị thì anh ta đã sớm bị cá mập ăn mắt rồi!
Đúng vậy, lần đầu hai người gặp nhau, Lương Tiểu Nhiễm đã liều lĩnh nhào xuống biển vớt Giang Thành bất tỉnh nhân sự lên bờ.
Chỉ cần lúc đó có con sóng lớn nào ập về phía cô thì cả hai người đã chôn mình trong bụng cá.
"Không biết."
Lương Tiểu Nhiễm khẽ mân mê các đầu ngón tay, bên môi nở một nụ cười tự giễu: "Muốn trách thì trách chị không ngờ gia đình bình thường như chúng ta lại có may mắn leo lên cành cao nhà họ Giang."
Chuyện mẹ cô qua đời có thể trách Giang Thành được sao?
Rõ rành nếu không có anh đập tiền kéo dài mạng sống thì mẹ cô đã phải ra đi từ sớm rồi.
Chỉ tội nghiệp cho đứa con đáng thương của cô...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!