"Cô làm thế nào để leo được lên vị trí này thì trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết." Lương Tiểu Nhiễm khẽ cắn môi, run rẩy nói.
Lâm Mặc cười nhạo nói: “Nhưng dù vậy, Giang Thành vẫn lựa chọn tin tưởng tôi không phải sao?”
Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm hơi chùng xuống, chuyện này vẫn luôn là một hố sâu trong lòng mà cô mãi chưa vượt qua được, trong mắt Giang Thành thì cô chỉ là một người đàn bà xảo trá, chỉ cần Lâm Mặc rơi một giọt nước mắt, thì cô chính là tội nhân.
"Kỳ thực nếu như cô muốn cứu Lương Tiểu Ngọc thì cũng không hề khó, chỉ cần cô quỳ xuống lạy tôi ba lần, thì có lẽ tôi có thể giúp được cô đấy." Lâm Mặc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô không hề khách khí nói.
"Lâm Mặc, cô đừng có mà quá đáng!" Lương Tiểu Nhiễm hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt nhợt nhạt.
Lâm Mặc thở dài nói: "Cô không chịu sao? Xem ra người em gái này cũng chẳng hề quan trọng với cô rồi." Nói xong cô ta liền quay người muốn rời đi.
"Đừng đi!" Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất lạy ba lạy, mỗi một cái dập đầu đầu rất mạnh, trên trán cô đã xuất hiện vết máu.
"Chậc chậc, nhìn bộ dạng cô xem, có khác gì con chó mất chủ không hả?" Lâm Mặc bỗng nhiên bật cười thật lớn: "Lương Tiểu Nhiễm, cô đúng là đồ sao chổi mà, ai đối tốt với cô thì đều bị xui xẻo."
Những lời nói này như một con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Đúng, cô chính là sao chổi mà, bất cứ ai đến gần cô đầu không có kết cục tốt đẹp gì.
"Lâm Tiểu Ngọc cũng rẻ mạt giống như cô vậy, thế thì tôi làm sao có thể cứu cô ta được chứ? Tôi còn đang mong hai chị em nhà họ Lương cô chết thê chết thảm đi nữa kìa!" Lâm Mặc lạnh lùng nói những lời này rồi rời đi.
Gió đêm lạnh thấu xương, nhưng lòng cô lại càng lạnh hơn.
Lương Tiểu Nhiễm không biết mình đi về nhà bằng cách nào, đôi chân cô nặng trĩu như bị nhét đầy chì, căn bản không thể nhúc nhích được.
"Tiểu Nhiễm."
Gố Từ Thư đột nhiên từ một bên bước tới: "Thật sự là em rồi, em còn chưa khỏe, sao lại về nhà rồi?"
"Học trưởng Cố..." Đôi mắt của Lương Tiểu Nhiễm trống rỗng yếu ớt, nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của anh ấy, khiến cô không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.
"Sao vậy?" Cố Từ Thư hoảng hốt hỏi.
Lương Tiểu Nhiễm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng lại phát hiện ngay cả năng lực khống chế cảm xúc của mình cũng không còn nữa, nhất thời càng khóc thương tâm hơn.
Cố Từ Thư vội vàng lấy thuốc trị bệnh trầm cảm từ trong túi ra cho cô uống.
Đợi sau khi Lương Tiểu Nhiễm bình tĩnh lại, mới kể toàn bộ sự tình cho anh ấy nghe.