Lương Tiêu Nhiên sắc mặt tối sầm, cô nhìn sang Hà San rồi nói: "Hà San, chúng ta nói chuyện riêng một lát đi"
"Sao nào, muốn dùng tiền mua chuộc tôi sao? Tôi nói cho cô biết cô nằm mơ đi!" Hà San thẳng thừng từ chối.
"Chị, chị đừng cầu xin bà ta, là em đánh người gây chuyện, em sẽ tự mình gánh vác!" Lương Tiểu Ngọc sẽ không cúi đầu trước loại tiểu nhân như vậy, quả quyết cự tuyệt cô.
Lương Tiểu Nhiễm sắc mặt tối sầm: "Lương Tiểu Ngọc, em lấy gì để gánh vác? Tương lai của em không cần nữa sao? Mạng sống của em cũng không cần nữa? Lã nào chị em nhà họ Lương chúng ta đời này cứ bị người ta giãm xuống vùng lầy mãi thế sao?"
Trong lòng Lương Tiểu Ngọc cả kinh, cô ấy cảm nhận được sự mất mát và căng thẳng trong ánh mắt của Lương Tiểu Nhiễm, nên cô ấy cũng lập tức ngừng nói.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn sang Hà San vẫn đang căng thẳng, cô bỏ hết lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình xuống, quỳ xuống đất rồi nói: "Bà Hà, là do tôi làm chị nhưng dạy dỗ chưa tốt, mong bà là người lớn đừng chấp nhặt trẻ con, bỏ qua cho cô ấy, nên bồi thường như thế nào thì tôi xin làm theo."
"Chị, đừng như vậy..." Nước mắt Lương Tiểu Ngọc trào ra.
Hà San dường như không ngờ rằng thực sự cô lại có thể quỳ xuống trước mặt bà ta, trong lòng bà ta đột nhiên lóe lên một tia đen tối, nhưng khuôn mặt vẫn rất kiêu ngạo.
“Tôi sẽ không rút đơn kiện.”
Trái tim của Lương Tiểu Nhiễm như rơi xuống đáy vực, cô không thể để tương lai của Lương Tiểu Ngọc bị hủy hoại, cô không thể để cuộc sống của cô ấy vì mình mà trở thành mớ hỗn độn được.
"Chị... "Giang Thành...Đúng, phải tìm Giang Thành!"
Hình ảnh của Giang Thành lập tức hiện lên trong đầu Lương Tiểu Nhiễm, cô đi cầu xin anh, nhất định có thể được!
Lương Tiểu Ngọc bị tạm giam vì phạm tội, Lương Tiểu Nhiễm loạng choạng rời khỏi đồn cảnh sát, cô đến thẳng nhà họ Giang, nhưng cửa nhà họ Giang lại đóng chặt, dù cô có gõ mạnh thế nào, bên kia cũng không mở.
Gió ban đêm rất mạnh, thổi vào người có thể khiến người ta cảm thấy lạnh buốt cả xương cốt.
"Anh Thành, cô Lương tối muộn như vậy còn tới chắc là có việc gấp, hay là chúng ta mở cửa cho cô ấy được không?" Lâm Mặc nhìn Giang Thành đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, không khỏi quan tâm mà mở miệng nói.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Cô ta tới tìm anh thì có việc gì tốt chứ?”
Người phụ nữ này rất mưu mô, ai biết cô ta lại muốn giở trò gì.
"Nhưng..."