Thành phố A thuộc về phía Nam, phía Nam mưa rất nhiều.
Trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày dường như nhấn chìm toàn bộ thành phố.
Giang Thành những ngày này đều ở trong bệnh viện, dùng toàn bộ tâm sức chăm sóc cho Lâm Mặc, vẻ vui mừng trên mặt Lâm Mặc mắt thường đều có thể nhìn thấy được.
"Tiên sinh, tiểu thư bị bệnh rồi." Hà San đột nhiên đến báo tin.
Giang Thành không có nhiều ấn tượng với Đóa Đóa, từ khi sinh ra đến nay anh chưa từng ôm đứa trẻ này.
"Đóa Đóa không phải đang ở bệnh viện trị bệnh sao? Lúc trước còn nói có thể xuất viện, tại sao lại bị bệnh rồi?" Lâm Mặc có chút nghỉ hoặc hỏi.
“Tiểu thư sức khỏe yếu từ khi còn nhỏ, lần này có vẻ như muốn ăn thêm một miếng bánh ngọt nên bị nghẹn đến phổi, bây giờ cô bé bị sốt cao và bệnh viện phát ra thông báo nguy cấp.”
Hà San vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt của Giang Thành.
Giang Thành cũng không có phản ứng gì, đứa con gái này của anh giống hệt mẹ của nó, lòng tham vô đáy ! Dù biết mình không thể ăn thêm bánh ngọt nhưng vẫn nhất quyết ham ăn.
"Anh Thành, anh đi xem đi, Đóa Đóa tuy không phải con ruột của em, nhưng trên danh nghĩa vẫn là con gái của eml" Lâm Mặc nắm lấy cánh tay Giang Thành, vẻ mặt lo lắng nói.
Giang Thành có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: "Em đó, đúng là quá mềm lòng mài!"
Đóa Đóa sức khỏe rất kém, khi bác sĩ đẩy cô bé ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt cô bé vô cùng nhợt nhạt, nhưng khi nhìn thấy Giang Thành, trong mắt cô bé vẫn hiện lên một tia vui mừng hiếm có.
"Ba, ôm..."
Giang Thành nheo mắt lại, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Lông mày của Đóa Đóa rất giống với Lương Tiểu Nhiễm, đặc biệt là đôi mắt long lanh, chỉ cần nhìn vào J_ thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Nhưng chính vì giống với người phụ nữ đó nên anh không có chút hứng thú nào với đứa trẻ này.
“Sao anh lại tính toán với một đứa trẻ như vậy làm !Í gì?” Lâm Mặc nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của anh, lập tức mắng mỏ, rồi đưa tay ra ôm lấy Đóa Đóa: “Đóa Đóa ngoan, để mẹ ôm con."
"Bà không phải mẹ tôi..." Đóa Đóa chu mỏ lên, ghét bỏ Lâm Mặc đang chủ động tiến tới. Bàn tay của Lâm Mặc cứ thế giơ ra giữa không trung
"Ai dạy con những điều này?" Sắc mặt Giang Thành lập tức tối sâm lại, cũng không quan tâm Đoá Đoá có bệnh hay không, trực tiếp bế cô bé đặt lên ghế ở một bên.
Đóa Đóa chưa bao giờ chứng kiến ba mình như vậy, trong chớp mắt cô bé liền bị dọa cho sợ hãi và khóc thét lên.
Giang Thành vốn đã có thành kiến với cô bé, bây giờ lại càng ghét cô bé hơn, quả nhiên, những đứa con do người phụ nữ kia sinh ra không có đứa nào tốt cải!
"Ba xấu huhu... Ba xấu...huhu...' Đóa Đóa buồn bã khóc, cô bé không hiểu tại sao ba luôn không cho cô bé gặp mẹ.
Giang Thành sắc mặt tối sầm, quay sang trợ lý Lâm Tiêu nói: "Hãy đi giải quyết thủ tục nhận con nuôi càng sớm càng tốt."
"Vâng!"
Đóa Đóa được bác sĩ đưa vào phòng bệnh, Giang Thành ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô bé, nhà họ Giang không cần phế vật chứ đừng nói chỉ là một phế vật không vâng lời!
Khóe miệng Lâm Mặc nhếch lên, liếc nhìn bác sĩ, hai người ngầm hiểu ý với nhau.
Cô ta sẽ dùng mọi cách để khiến cho Lương Tiểu Nhiễm biến mất khỏi cuộc sống của họ.
Cố Từ thư những ngày này đều luôn ở bên cạnh ân cần và chu đáo chăm sóc cho Lương Tiểu Nhiễm.