Chẳng trách sau khi kết hôn lâu như vậy mà Giang Thành không bao giờ chịu chạm vào cô ta, hóa ra là do. Lương Tiểu Nhiễm vẫn luôn ở trong tâm trí anh!
Nghĩ tới đây, lòng Lâm Mặc như đông cứng lại.
Cô ta muốn tìm cách diệt trừ tai họa này một lần và mãi mãi!
Đúng lúc cô ta đang suy nghĩ, thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, Lâm Mặc liếc nhìn Hà San, hai người ngầm phối hợp với nhau.
Khi Giang Thành mở cửa đi vào, Lâm Mặc đã nằm xuống.
"Gòn chưa tỉnh à?” Giang Thành đi đến bên giường, sắc mặt tối sầm.
"Phu nhân bệnh nặng quá, nước trong ao còn đóng băng, cô ấy ở trong đó lâu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được chứ?" Hà San sụt sịt lau nước mắt.
Ánh mắt Giang Thành có chút lạnh lùng, anh đưa tay lên sờ sờ đầu của Lâm Mặc.
Có chút nóng.
“Đi gọi bác sĩ ngay!” Giang Thành lập tức ra lệnh cho. bà ta.
Bác sĩ đi tới kiểm tra Lâm Mặc một chút, sắc mặt đột nhiên có chút khó hiểu.
“Phu nhân thế nào rồi?” Hà San lo lắng hỏi.
"Giang phu nhân vốn dĩ bị bệnh là do ngâm trong nước biển quá lâu, bây giờ lại bị trúng gió lạnh, thân thể càng thêm yếu ớt !" Bác sĩ nhìn sắc mặt Giang Thành, dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Sau này phu nhân phải điều trị thật tốt mới có thể khỏe lại được.”
Vẻ mặt của Giang Thành rất phức tạp.
Lâm Mặc đã cứu mạng anh một lần, nếu lần đó cô †a không hy sinh tính mạng để cứu anh thì cô ta đã không mắc phải căn bệnh này.
"Hà San, đi theo bác sĩ lấy thuốc." Phòng bệnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Giang Thành đắp chăn cho Lâm Mặc, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô ta, ngọn lửa vốn đã tắt trong lòng anh đột nhiên lại bùng lên.
Sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy Lương Tiểu Nhiễm vẫn đang quỳ ở cửa, anh liền giơ chân ra đá vào lồng ngực. của cô.
Lương Tiểu Nhiễm trong nháy mắt ôm lấy ngực của mình, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.
"Chính vì cô mà bệnh cũ của Lâm Mặc tái phát, nếu cô ấy lại xảy ra chuyện gì, mấy cái mạng của cô cũng không đủ để bồi thường!" Đôi mắt Giang Thành đỏ bừng, trong đó ẩn chứa đầy sát ý.
Lương Tiểu Nhiễm lau vết máu trên khóe miệng, gắng gượng đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh.
"Giang Thành, tại sao anh không bao giờ tin tôi? Tôi rõ ràng là người bị hại cơ mài"
“Cô là nạn nhân à?” Giang Thành bóp cổ cô, đẩy cô vào tường, “Cô, người đàn bà này, lúc đầu là cô giả làm Lâm Mặc, trở thành ân nhân cứu mạng của tôi, đường đường chính chính gả vào nhà họ Giang một năm trời, vậy mà cô còn dám nói mình là người bị hại sao?”
"Gái gì?"
Đồng tử của Lương Tiểu Nhiễm dần dần giãn ra.