Điện thoại di động reo lên, làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Mặc truyền đến: “Anh Thành, khi nào anh mới về?”
Giang Thành nghe được giọng nói này liền vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại, không biết Lâm Mặc nói cái gì mà anh cúp điện thoại xong liền vội vàng quay. về.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, khóe miệng Lương Tiểu Nhiễm nhếch lên một nụ cười khổ.
Cô đã nói mà, trong lòng Giang Thành làm sao có cô được chứ? Lâm Mặc tùy tiện làm nũng mấy câu còn hiệu quả hơn mấy ngàn lời nói của cô, trái tim người đàn ông này không đặt ở nơi cô.
Lương Tiểu Nhiễm ngơ ngác ngồi sang một bên, cô tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, trong lòng cảm thấy có chút chán nản.
"Chị, chị đừng buồn, em sẽ giúp chị giành quyền nuôi dưỡng Đóa Đóa, em đã nghiên cứu chuyện này rồi, là Giang Thành chủ động từ bỏ quyền nuôi con, chỉ cần chúng ta chịu nuôi nấng nó thì cơ hội vẫn lớn lắm."
Lương Tiểu Ngọc từ bên ngoài đi vào, những lời lúc nãy cô đều nghe thấy rõ ràng hết rồi.
Giang Thành quả thực là một kẻ cặn bã vô biên mà, ngay cả con gái của mình mà cũng muốn vứt bỏ.
"Tiểu Ngọc, em tốt nhất không nên nhúng tay vào. chuyện này." Lương Tiểu Nhiễm theo bản năng cự tuyệt, cô biết Lương Tiểu Ngọc học luật chỉ là để giúp cô, nhưng nhà họ Giang cũng không phải là thế lực họ có thể động vào.
"Đóa Đóa cũng là cháu gái của em, em làm điều này không chỉ vì chị!" Ánh mắt của Lương Tiểu Ngọc lại kiên quyết vô cùng.
Nhà họ Lương cũng không dễ dàng nhượng bộ người khác!
Một dòng điện ấm áp xẹt qua trái tim của Lương Tiểu Nhiễm.
Đúng vậy, cho tới bây giờ không phải cô đang một mình chiến đấu, xung quanh cô ấy còn có rất nhiều người yêu thương cô.
"Chị, tên cặn bã Giang Thành này không yêu chị, có em yêu chị, chúng ta có thể ngừng tìm kiếm cảm giác an †oàn từ mấy trên tra nam này được không?" Lương Tiểu Ngọc nhân cơ hội nắm lấy tay cô, mang theo vẻ khêu gợi.
"Được." Ánh mắt Lương Tiểu Nhiễm có chút yêu chiều.
Chỉ là, cô có thể không yêu Giang Thành nữa, nhưng cô vẫn phải tranh giành quyền nuôi con, Đóa Đóa còn nhỏ như vậy, cô sẽ không cho phép nhà họ Giang được mang nó đi đến bất kỳ nơi xa xôi nào.
Thành phố A về đêm cực kỳ yên tĩnh, nhưng nhà họ Giang lúc này lại vô cùng nhốn nháo.
Lâm Mặc nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy Giang Thành, cô ta lập tức năm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Anh Thành, chuyện hôm nay không phải lỗi của Tiểu Diễn, là lỗi của em..."
“Đừng nói nữa.” Giang Thành đã tìm bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô ta.
Nhiệt độ đầu xuân cực kỳ lạnh, Lâm Mặc rơi xuống ao sau vườn gần như đông cứng, thân thể cô ta vốn đã yếu ớt, căn bản không có khả năng chịu đựng được tra tấn như vậy.
Dưới tác dụng của thuốc, Lâm Mặc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Giang Thành đứng dậy, đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.