Không, nhất định là do người phụ nữ kia đã tiêm nhiễm những tư tưởng không tốt cho hai đứa nhỏ, cô ta ác độc như vậy, có chuyện gì mà không dám làm chứ?
"Là đi gặp mẹ ruột của con." Giọng điệu của Giang 'Thành lập tức lạnh lùng trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nhất Diễn nhăn nhó, cự tuyệt nói: "Tiểu Diễn muốn gặp mẹ Tiểu Nhiễm cơ..."
Sắc mặt của Giang Thành càng trở nên khó coi.
Hà San thấy vậy liền lập tức ôm lấy Giang Nhấn Diễn đang khóc lóc rời đi.
Một bên khác—
Chị em nhà họ Lương sau khi ăn lẩu xong thì trở về phòng.
Lương Tiểu Nhiễm dọn dẹp phòng ngủ của Lương Tiểu Ngọc một lượt, có em gái bầu bạn thì cái nhà này có chút hơi ấm hẳn lên.
"Chị, trên bàn của chị sao lại có cái bật lửa vậy?" Lương Tiểu Ngọc nhìn cái bật lửa trên bàn có chút nghi ngờ, giá trị của cái bật lửa này không thấp đâu nha, không giống như thứ đồ có thể xuất hiện trong nhà của bọn họ.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn một cái thì cả người như bị sét đánh trúng vậy.
Cô biết rất rõ cái bật lửa này, đây chẳng phải là thứ đồ mà Giang Thành luôn mang bên mình sao? Nhưng thứ đồ chơi này sao lại xuất hiện ở nhà cô chứ?
Lẽ nào hôm qua không phải là mơ?
"Chị, có phải chị có bạn trai rồi không?" Lương Tiểu Ngọc tò mò, không khỏi hào hứng hỏi.
"Làm gì có chuyện đó." Lương Tiểu Nhiễm vội vàng cất cái bật lửa đi.
Lương Tiểu Ngọc sớm đã nhìn thấu cô rồi, lúc nãy khi cô ấy lấy điện thoại di động của Lương Tiểu Nhiễm thì đã thấy trong danh sách bạn bè của Lương Tiểu Nhiễm có thêm một người tên là "học trưởng Cổ".
Lương Tiêu Nhiên tính tình tẻ nhạt như vậy, xung quanh gần như không có người bạn khác giới nào, việc đột nhiên có một người bạn khác giới như vậy chắc chắn có gì đáng nghỉ.
"Chị, cố lên nha!" Lương Tiểu Ngọc dùng tay ra hiệu "cố lên" cho cô.
Lương Tiểu Nhiễm có chút bất lực, nhưng cũng lười đi giải thích cho cô ấy hiểu.
Khoảng ba bốn giờ chiều, hai người đi đốt một ít tiền giấy cho mẹ Lương, nghĩa trang hơi vắng vẻ, mà mộ của mẹ Lương lại tương đối xa nên càng hoang vu hẻo lánh.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn bức ảnh mẹ tươi cười trên bia mộ mà lòng đau nhói.
Nếu như lúc đầu cô có thể cố gắng thêm chút nữa có lẽ mẹ cô cũng sẽ không chết...
Lương Tiểu Ngọc đặt bó hoa lên trước bia mộ, chậm rãi nói: "Trước đêm mẹ tái phát bệnh tình đã từng tâm sự với em, mẹ nói, người mẹ không yên tâm nhất chính là chị."
Lương Tiểu Nhiễm từ trước tới giờ luôn chôn giấu †âm sự trong lòng, người có tính cách này rất hay bị thiệt thòi.
"Chị biết." Lương Tiểu Nhiễm cúi thấp đầu xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!