Lương Tiểu Nhiễm khẽ cười nói: "Tiểu Ngọc của chị đã trưởng thành rồi."
"Chị!" Lương Tiểu Ngọc quở trách kêu lên một tiếng, lúc này trong lòng cô ấy đã hạ quyết tâm, nhất định phải thi đậu cuộc thi tư pháp, vì chị gái mà tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái!
Ngay lúc này ở nhà họ Giang—
Hiếm thấy cuối tuần mà Lâm Mặc đặc biệt sai người làm chuẩn bị một bàn thức ăn đợi Giang Thành trở về, nhưng mâm cơm này đã được hâm nóng lại đến mấy lần rồi mà cũng chưa thấy bóng dáng của anh đâu, nhất thời trong lòng cô ta có chút hoang mang.
"Phu nhân, hay là cô ăn trước đi, có lẽ tiên sinh còn đang bận việc, trong chốc lát cũng không về ngay được." Hà San thấy vậy liền vội vàng lên tiếng.
Lâm Mặc liếc bà ta nói: "Đợi thêm một chút đi."
Mặc dù bề ngoài cô ta vẫn luôn giữ nét mặt hòa nhã, nhưng trong lòng đã có chút không kiên nhẫn, rõ ràng hôm qua Giang Thành đã đồng ý hôm nay sẽ về nhà ăn cơm với cô ta, nhưng từ tối hôm qua tới bây giờ vẫn chưa thấy anh trở về nhà.
Lâm Mặc đợi đến sốt cả ruột.
Chính ngay lúc này, từ trong sân truyền đến tiếng còi xe.
"Anh Thành?" Lâm Mặc nhìn thấy người đàn ông từ ngoài đi vào, trong lòng không khỏi vui mừng.
"Còn chưa ăn cơm sao?" Giang Thành liếc nhìn bàn cơm rồi nói.
Hà San vội vàng nói thêm một câu: "Phu nhân muốn đợi tiên sinh về ăn cùng, nên một miếng cơm cũng chưa ăn nữa."
Giang Thành nghe thấy vậy, không khỏi có chút đau lòng, liền đi tới nhéo vào tay cô ta một cái: "Sức khỏe của em không tốt, bác sĩ cũng đã dặn dò phải ăn cơm đúng giờ, đừng có chờ anh như vậy."
"Không sao, chỉ cần có thể cùng anh ăn một bữa cơm thì để em đợi bao lâu em cũng cam lòng." Lâm Mặc bày ra bộ dạng hiền lành, ủy mị.
Giang Thành không nói gì nữa, trong lòng anh đang có chút khó chịu, cho nên hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của người phụ nữ đang đứng bên cạnh mình.
Lâm Mặc ngửi thấy trên người Giang Thành có một mùi giống như mùi thuốc, cô ta khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình lại.
Giang Thành ghét nhất là mùi thuốc bắc, cho nên trên người anh lúc nào cũng chỉ có mùi hương hoa cỏ thoang thoảng, nhưng mà mùi thuốc bắc này lại khá giống với mùi của Lương Tiểu Nhiễm.
Lễ nào tối qua hai người đó luôn ở bên nhau?
Giang Thành ăn cơm tối xong liền trở về phòng đọc sách, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Lâm Mặc.
Tối qua Lương Tiểu Nhiễm lên cơn sốt cao, anh đã ở bên cạnh cô nguyên một đêm, anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là anh cảm thấy áy náy, hoặc cũng có lẽ là anh không muốn người phụ nữ này chết quá nhanh.
Nghĩ lại những lời cô nói trong mơ đêm qua, ánh mắt Giang Thành không khỏi càng lạnh lùng hơn.
Anh cầm điện thoại lên, không tự chủ được mà lại gọi điện cho Lương Tiểu Nhiễm.
Trong tiệm lẩu—
Lương Tiểu Nhiễm đang đi toilet, điện thoại của cô để trên bàn cứ mãi đổ chuông, Lương Tiểu Ngọc liếc. nhìn thì thấy tên Giang Thành, lập tức sắc mặt cô ấy tối sầm lại.
'Tên cặn bã này vậy mà còn dám gọi điện cho chị!
Cô ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ cứ thế cúp điện thoại đi, đồng thời nhanh chóng kéo anh vào danh sách chặn, rồi xóa luôn lịch sử cuộc gọi.
Giang Thành sau khi biết mình bị đưa vào danh sách bị chặn thì sắc mặt đột nhiên tối đen như mực.
Người phụ nữ này đúng là to gan mà!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!