Chương 22: Tôi không phải người cũng không phải là máy móc
Lương Tiếu Nhiễm thoáng có một cảm giác, Giang Thành thích cò ta cũng là có lý thòi, dẳu sao thì có người đàn ông nào mà lại khỏng thích gái đẹp chứ?
Chỉ đáng tiếc, dưới khuôn mặt xinh đẹp kia lại ẩn chứa một trái tím vô cùng ác độc.
Điệu cuối rồi, Lâm Mặc dường như hòa mình vào sân khấu, trông vô cùng xỉnh đẹp.
Giang Thành chăm chú nhìn cò ta, ánh mắt anh hết sức dịu dàng, ánh mắt ấy là thứ mà Lương Tiểu Nhiêm chưa từng được thây.
Lương Tiểu Nhỉềm lặng lẽ lùi về sau sân khấu, buông tấm rèm xuống, trong lòng cô bây giờ chỉ toàn là cảm giác lạc lõng, trống vắng, nhưng ngay khoảnh khác cỏ xoay người rời đi, thì ánh mắt của Giang Thành lại nhạy bén bắt được hình bóng của cò.
Người phụ nữ với thân hình mỏng manh như không tồn tạỉ kia, thế mà hết lần này đến lần khác với ánh mắt mất mát của
cô lại khiến lòng anh dậy sóng.
“Anh Thành, sao vậy, điệu « Hơi â’m còn sót lại)) này em nhảy có đẹp không?” Lâm Mặc đi về phía sân khấu, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, rồi cười tươi.
Nhưng mà, cô ta đợi một lúc cũng không thấy Giang Thành trả lời, thế là cô ta liền nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy ánh mắt anh dừng lại nơi phía sau sân khâu, mặt cô ta lặp tức biến sắc.
Lại là con nhỏ Lương Tỉếu Nhiễm đáng chết đó!
“Anh Thành, em mệt quá, anh không quan tâm em nữa, có phải đã chán ghét em rồi không?” Lâm Mặc giả vờ tức giận, lắc lắc cánh tay của Giang Thành.
Giang Thành giật mình một cái rồi mớỉ định thần lại, cưng chiều dịu dàng xoa tóc cò ta: “Làm gì có, trong lòng anh mãi mãi chỉ có duy nhất một mình em thôi.”
Lâm Mặc nở một nụ cười ngọt ngào, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Đám truyền thông nhanh nhạy bắt lấy điểm nóng, vội vàng chụp mấy tấm hình, hai
người trong bức hình, nam thanh nữtú, trông vỏ cùng xứng đối, khiến cho ai nấy đều phải ngưỡng mộ.
Lương Tiếu Nhiễm ở sau khán đài giúp Lâm Mặc chỉnh lại các trang phục trong phòng phục trang, từng sào quần áo màu sắc vừa rực rỡ vừa bắt mắt.
Lâm Mặc và Giang Thành tay trong tay vừa cười nói vừa đỉ vào, haì người hoàn toàn coi cò như là người vô hình.
“Lúc nãy có một đoạn em làm không được tốt, lỡ như không đạt được giải thưởng, vậy thì thật mất mặt quá đi mất!” Lâm Mặc mặc dù là đang tự trách mình, nhưng trên thực tế thì cô ta chính là đang cố tình khoe mẽ.
Cô ta vừa rồi nhảy rất đẹp, điệu nhảy lúc nãy đoán chừng sẽ trở thành tin hot trên các báo mạng, có khi còn trởthành một giai thoại luôn.
Giang Thành mỉm cười, dịu dàng an ủi: “Không đâu, mặt này em rất là giỏi, lúc nãy anh có xem rồi, chỗ đó của em mặc dù không giống với nguyên tác, nhưng có sáng tạo của riêng mình, nhìn vào nó khiến cho toàn bộ vở kịch càng thêm đặc sắc.”
“Thật sao? Vậy anh có thích không?” Lâm Mặc mỉm cười híp mắt hỏi anh.
Giang Thành liếc nhìn Lương Tiêu Nhiên ở bên cạnh như làm phông nền, trong anh bỗng cảm thấy vô cớ có chút tức giận, nhưng vẫn nói mấy câu cho qua chuyện: “Đương nhiên là thích rồỉ, có cáí gì của em mà anh không thích chứ?”
Lâm Mặc vui sướng như điên, khiêu khích liếc nhìn Lương Tiếu Nhiễm: “Tiểu Nhỉễm, tôi kêu cô chuẩn bị áo quần cho tôi, cô làm xong chưa?”
“Đều đế ở đây rồi, thưa phu nhân.” Lương Tiểu Nhiễm cố gắng giữ cho sắc mặt cúa mình trông như bình thường, cô chỉ vào sào áo quần đã được treo lên ngay ngắn.
Lâm Mặc tùy tiện chọn một bộ sườn xám, thân hình của cô ta rất đẹp, khí chất lại càng ưu tú hơn nữa, mặc sườn xám đúng là một sự phối hợp cực kì hoàn mỹ.
Thợ make up rất nhanh đã sửa soạn trang điểm lại cho cỏ ta.
Lương Tiểu Nhiễm như một người hầu nhỏ bé chạy tới chạy lui xung quanh cô ta, việc bẩn thỉu nặng nhọc gì cũng tới tay cô,
cả một ngày cô chưa được nghỉ ngơi lấy phút giây nào, nơi đầu gối truyền tới từng cơn đau thấu xương.
Khó khàn lắm cò mới đợi cho Lâm Mặc trang điếm xong, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Lương Tiểu Nhiễm đứng dựa vào góc tường, dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp nơí đầu gối, toàn thân cô đau nhức đến mức thiếu chút cô muốn chực òa lên khóc.
“Cơm đến rồi.”
Không biết ai hỏ lên một tiếng, mấy người khác trong phòng liền lập tức nhao nhao đứng dậy đi lấy cơm.
Lương Tiểu Nhiễm cố gắng một hồi lâu mới đứng dậy nối, nhưng đợi đến lúc cỏ đi lấy cơm thì trong hộp đã trống không rồi, xem ra, là bọn họ cố tình đặt thiếu một phần.
Từ sáng sớm cho đến bây giờ, cò chưa ăn được một miếng cơm nào, cơn đau dạ dày khiến cô có chút khó chịu, cô nhìn thời gian thì nếu bây giờ đặt đồ ăn thì có khí còn kịp ăn, thế là cò liền lập tức lấy điện thoại ra đế đặt đồ ăn.
Buốì trưa là giờ nghỉ giải lao, Lâm Mặc và Giang Thành cũng đi ra ngoài đế ăn trưa, cho nên Lương Tiểu Nhiêm sẽ có dư chút thời gian.
Trong phòng phục trang rất là yên tĩnh, cô ngồi dựa vào chiếc tủ rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, cô chưa chợp mắt được bao lâu, thì bên ngoài lại vang lên tiếng cãi nhau, ngay sau đó là tiếng người đến người đỉ, động tĩnh vò cùng lớn.
Lương Tiểu Nhíềm mở đôi mắt còn đang lím dim buồn ngủ, mơ màng đứng dậy, khi cò còn chưa kịp định thần lại thì đã bị lãnh một cú bạt tai nhưtrờỉ giáng.
“Cô là con đàn bà độc ác, là cô cố ý đúng không?” Giang Thành nổi giận, anh xách cô từ dưới đất lên, trong ánh mắt anh là sự lạnh lẽo đến thấu xương.
“Giang, Giang tiên sính?” Lương Tiểu Nhiễm càn bản không hiếu chuyện gì đang xảy ra.
“Lương Tiểu Nhiễm, cứ coí như cô không ưa gì Giang phu nhân thì cũng không nên động tay động chân lên áo quần của phu nhân chứ, cũng may Giang tiên sinh
bảo vệ kịp thời nếu không coi như mặt mũì của Giang phu nhân mất hết rồi còn đâu!”
Trong lờí nói của thợ thiết kế đứng bên cạnh tràn đầy sự bất mãn.
Ngay vừa mới rồỉ, chân trước của Lâm Mặc vừa bước ra cống lớn của hội trường thì mặt bên của bộ sườn xám cô ta đang mặc bỗng nứt toác ra, đường may ờ đó chắc chắn là bị người khác đụng tay đụng chân vào, rõ ràng là có người muốn làm cho cô ta bẽ mặt.
Trong lòng Lương Tiểu Nhiềm bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, chuyện này cô cãn bản không biết gì hết, huống chi nếu như cô muốn báo thù Lâm Mặc thì cô cũng không chọn cách hèn hạ như vậy.
Nhưng mà, bây giờ tình hình này thì có nói gì Giang Thành cũng sẽ không tin cô, cho nên Lương Tiểu Nhiễm chỉ đành chọn cách im lặng.
Mà thái độ cô như vậy thì lại càng giống như thêm dầu vào lửa, Giang Thành nắm chặt cổ tay cô, chí nghe tiếng ” rắc”, là tiếng cổ tay bị trật khớp.
Lương Tiểu Nhiễm lặp tức đau đến
thất thanh, mặt mũi tá ĩ nhợt, cả người tê liệt ngồi phục xuống đất, một chút sức lực cũng không còn.
“Không phải bàn tay này của cỏ luôn làm chuyện xấu sao? Hôm nay tòi sẽ cho cỏ nếm thử mùi vị bị bẻ gãy tay là như thế nào!” Ánh mắt Giang Thành lạnh lùng, hận không thế ăn tươi nuốt sống được cồ.
Lâm Mặc là bảo bối trong lòng anh, ai dám gây chuyện với cô ta chứ?
“Mấy người trỏng chừng cỏ ta cho tòi, bắt cô ta đi sắp xếp lại đống trang phục mà lúc nãy cò ta sửa soạn, mối một bộ đồ đều phải được kiểm tra kỹ càng, sạch sẽ, nếu không tòi sẽ kiếm các người tính số’ Giang Thành lạnh lùng nói rồi quay người đi.
Cánh tay của Lương Tiếu Nhiễm căn bản không thể làm gì được nữa, nhưng mệnh lệnh của Giang Thành thì không khác gì thánh chỉ, sau khi gấp mấy bộ quần áo xong thì cô dường như đã dùng hết sức lực của toàn thân rồi, mồ hôi mẹ mồ hôi con từ trên trán thi nhau rơi xuống.
“Nhanh lên, đừng lê mề nữa, lúc làm chuyện xấu sao không thấy nhân từ nương tay gì cả hả!” Những người giám sát tức
giận ra lệnh cho cỏ, bọn họ căn bản không thèm quan tâm đến tình trạng hiện tại của cô.
“Thứ đàn bà này, trong đầu chỉ có muốn được trèo cao, tôi mà cha mẹ của cò ta thì lúc mới sinh thà bóp mũi chết cho rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!