Chương 21: Ngoại hình xinh đẹp, trái tim độc ác
Lương Tiếu Nhiễm cúi đâu nhìn bộ váy mình đang mặc, cảm thấy có chút không đúng.
“Phu nhân, bữa sáng đã chuấn bị xong rồi.” Bảo mẫu cung kính đi tới.
Lâm Mặc duyên dáng đứng dậy, đi tới bàn ăn, dùng bữa sáng.
Lương Tiếu Nhiễm có chút đói bụng, buối sáng vội vã ra ngoài, ngay cả nước cũng không kịp uống.
Bữa sáng của Lâm Mặc cũng rất phong phú và đầy đủ dinh dưỡng, có thê’ thấy rằng Giang Thành rất quan tâm đến cô ta.
Lương Tiếu Nhiễm cảm thấy có chút khó xử, khi mang thai, cô chưa bao giờ được đối đãi tốt như vậy, quả nhiên yêu hay ghét đều ấn thế hiện trong từng chi tiết.
“Cò Lương, cô có muốn ăn gì không?” Lâm Mặc đột nhiên gọi cô.
Lương Tiếu Nhiễm dừng một chút, lắc đều: “Không, tôi không đói.”
Lâm Mặc không khách khí, chậm rãi ăn bữa sáng, không để ý đến Lương Tiếu Nhiễm đang đứng bên cạnh.
Chân của Lương Tiếu Nhiễm đứng tê cứng lại, cô đã ngồi xốm bên đường rất lâu, sáng sớm dậy, bây giờ cô lại phải đứng lâu đế đợi nữa, vết thương mới trên đầu gối kết hợp với vết thương cũ bẳt đầu thấy hơi đau.
“Lộng gió…”
Đột nhiên, có tiếng bập bẹ vang lên và tiếng trề con cách đó không xa,
Ngực Lương Tiếu Nhiễm có chút rung động, vội vàng ngấng đầu nhìn về phía trong sân.
Chỉ thấy Hà San đưa Đóa Đóa và Tiếu Diễn chơi ở bên ngoài.
Tiếu Diễn thông minh, học cái gì cũng rất nhanh và đi đứng cũng rất vững, trong khi Đóa Đóa vì lúc bé sức khỏe có chút vấn đe, nên không thế đi, và được người hầu của bé bế.
Trái tim của Lương Tiểu Nhiễm tan chảy khi nhìn thấy hai báu vật mà cô hằng mong ước.
Hạ San một tay ôm Đóa Đóa, một tay ôm Tiếu Yến, hai đứa trẻ có vẻ khá vui vẻ.
Lương Tiếu Nhiễm đột nhiên muốn ôm đứa nhỏ này, nhưng cô vừa tiến lên một bước liền bị Lâm Mặc ngăn lại.
“Tiếu Nhiễm.”
Lương Tiểu Nhiễm sửng sốt, quay lại nhìn cô ta.
Lâm Mặc chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Sao cô không nghe lời tôi nói vậy?”
Những lời này khiến Lương Tiếu Nhiễm có chút bối rôì, khó hiếu nhìn cô ta.
“Cô biết đấy, tôi không thích cô lảng vảng trước mặt A Thành, nhưng cô luôn không nghe lời cảnh cáo của tôi, cô không sợ tôi làm ra chuyện khiến cô phải hối hận sao?” Giọng nói của Lâm Mặc hạ thấp xuống, tuy lời nói ác độc nhưng vẻ mặt lại rất dịu dàng.
Sẳc mắt Lương Tiếu Nhiềm tái nhợt: “Giang phu nhân, không phải tỏi…”
“Lương Tiểu Nhiễm, sức khỏe của Đóa Đóa không tốt, đôi chân của bé suốt đời không thế đứng vững được. Nhà họ Giang sẽ không nuôi một đứa trẻ khuyết tật đâu. Tôi và A Thành đã bàn bạc về đứa trẻ này, dự định sẽ đưa nó cho một người họ hàng xa nhặn nuôi.”
Lời nói của Lâm Mặc như sét đánh ngang tai, khiến trái tim Lương Tiếu Nhiễm nát tàn thành từng mảnh.
“Không, không thể nào!” Lương Tiểu
Nhiễm lập tức buột miệng nói.
“Sao lại không thể chứ?” Giang Thành tình cờ từ trên lầu đi xuống.
Lương Tiếu Nhiễm lập tức đi tới trước mặt anh nói: “Anh Giang, Đóa Đóa là con gái của anh, anh không thế đưa con bé cho người khác được!”
Giang Thành cau mày, liếc nhìn Lâm Mặc.
“A Thành, em xin lỗi. Em nói vội quá, không cấn thận đã buột miệng nói ra. Nhưng rõ ràng chúng ta làm điều đó là vì muốn tốt cho Đóa Đóa. Em không biết tại sao cô Lương lại phản ứng như vậy.” Lâm Mặc tỏ vẻ hối lỗi rồi vội vàng xin lỗi…
Giang Thành giữ cô lại, lạnh lùng nhìn Lương Tiếu Nhiềm: “Đóa Đóa bây giờ là con gái của Lâm Mặc và tôi. Chúng tôi có quyền sâp xểp nơi án chỗ ở cho con bé, cô không có quyền can thiệp.”
“Không!” Lương Tiểu Nhiễm dơ hai cánh tay ngăn cản anh: “Đóa Đóa là con gái của tôi! Con bé được tôi mang thai mười tháng rồi mới sinh ra! Trừ tôi ra không có ai có quyền sáp xếp nơi ăn chỗ ở của con bé hết!”
Vừa dứt lời, xung quanh là sự im lặng lạ thường.
Giang Thành trầm mặc một hồi, mới chậm rã ĩ tiến về phía trước mấy bước, đến gần cô: “Cô vừa mới nói cái gì?”
“Tôi, tôi…” Lương Tiếu Nhiễm nắm chặt hai tay cầu xin: “Anh Giang, tôi cầu xin anh, đừng đưa Đóa Đóa cho bất cứ ai. Nếu anh và Giang phu nhân thực sự không thích con bé, tôi có thế nuôi con bé !”
“Cô nuôi con bé á? cô dựa vào cái công ty nhỏ mới mở của người yêu cô thì liệu có nuôi nối con bé không?” Giang Thành cười chế nhạo: “Chi phí điều trị cho đôi chân của Đóa Đóa lên tới hàng chục triệu, cô chắc chắn nuôi nổi không?”
Lương Tiếu Nhiễm nắm chặt tay thành nắm đấm, bây giờ cô không có nhiều tiền như vậy, nhưng cô tin vào năng lực của mình rằng cô có thế kiếm được nhiều tiền!
“Tôi có thể!”
“Không biết tự lượng sức!” Giang Thành lạnh lùng cười đấy cô ra:”Nếu cô muốn giành quyền nuôi Đóa Đóa, trước tiên đế tôi xem thái độ làm việc của cô đã. Hôm nay Lâm Mặc thi khiêu vũ, cô có thế đi xoa chân cho cô ấy. Như thế thì tôi có thể cho cô thêm một chút tiền boa.”
Những lời này tràn đầy ý xúc phạm, nhưng Lương Tiếu Nhiễm lại không đế ý
chút nào, chỉ cần có thế giành được quyền nuôi con, chịu ấm ức chút thì có là gì đâu?
“Được rồi A Thành, đừng lúc nào cũng đối xử với Tiểu Nhiễm như vậy.” Lâm Mặc đột nhiên đứng dậy, làm ra vẻ người tốt.
Giang Thành lạnh lùng nói: “Cô ta xứng đáng bị đối xử như vậy!”
Lương Tiếu Nhiễm không nói gì, ánh mắt vẫn liếc nhìn hai đứa tré.
Hạ San dẫn hai đứa trẻ vào nhà ăn tối.
Khi Giang Nhất Diễn nhìn thấy Lương Tiếu Nhiễm, cậu bé lập tức lao về phía cô: “Mẹ… ôm…”
“Tiếu Diễn?”
Lương Tiếu Nhiễm có chút không thế tin được, nếu lần đầu tiên cậu bé gọi mẹ là chuyện ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao?
“Mẹ… ôm…” Giang Nhất Diễn nắm lấy góc áo của cô, ngẩng đầu lên và cười toe toét với cò.
“Tiếu thiếu gia, cậu nhận nhầm người rồi, đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn tối.” Hạ San giật mình, lập tức bế cậu lên.
Giang Nhất Diễn bật khóc mãi không ngừng giãy nảy đá chân loạn lên.
Trẻ con ở độ tuổi này chưa biết đúng
sai, còn có một số trẻ chỉ đặc biệt phụ thuộc vào một người nào đó.
Nhìn thấy Hạ San cố gắng kéo đứa bé, Lương Tiếu Nhiễm lập tức tiến lên ngấn cản: “Đừng kéo đứa bé như vậy, dễ làm nó bị thương đó!”
Nói xong, cô đưa tay ra nám lấy tay Giang Nhất Diễn, nhưng tay còn chưa được chạm vào, thì Giang Thành đã dùng lực đấy cô ra rồi.
Giang Thành quay đầu nhìn Hạ San, nghiêm túc nói: “Mau đưa thiếu gia xuống cho tôi!”
Hạ San không dám lơ là, lập tức đưa đứa bé đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!