Chương 20: Cô ấy là báo mẫu
Một tiếng “người khác” này đã hoàn toàn kéo quan hệ của bọn họ ra xa.
CỐ Từ Thư không nói gì nữa, nhưng sắc mặt có chút khó coi.
Lương Tiếu Nhiễm vội vàng chuyến đề tài, lúc này mới giảm bớt lúng túng.
Xe của Giang Thành lái ngang qua bọn họ, từ gương chiếu hậu của xe, anh có thể nhìn thấy giữa Lương Tiếu Nhiễm và Cố Từ Thư không được tự nhiên như trước, sắc mặt của cô gái nhỏ kia cũng không được tốt.
“Cậu chủ, có cần gọi cô Lương lên xe không?” Tài xế nhìn thấy ánh mắt của anh, không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Giang Thành thu hồi tầm mát, thấp giọng nói: “Không cần, trở về Giang thị.”
Cùng lúc đó, Lương Tiểu Nhiễm vừa lên xe không bao lâu đã nhận được tin nhắn từ Giang Thành.
[Tôi muốn nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô trước 5 giờ chiều nay.]
vẫn là giọng điệu ra lệnh như mọi khi.
Lương Tiếu Nhiễm tắt điện thoại đi, trong lòng có chút lộn xộn.
Buổi chiều sau khi trở về, cô liền vội vàng mang theo sơ yếu lý lịch chạy đến Giang thị phỏng vấn.
Bởi vì có bằng cấp, lại có một ít thành tích, cho nên phỏng vấn diên ra rất suôn sẻ, cô cũng nhận được offer mà Giang thị đưa ra, chức vụ ban đầu không cao, chỉ là một nhân viên nhỏ nhưng tiền lương cũng khá khả quan, ít nhất cô có thể tự nuôi nổi mình.
Có điều trong lòng Lương Tiểu Nhiễm cũng không vui vẻ lắm, một tờ đơn xin việc mỏng manh trong tay cô lại nặng tựa ngàn cân.
Không biết có phải là Giang Thành đã sắp xếp gì hay không, sau khi quản lý bộ phận nhân sự xác định cô có thể nhậm chức liền mang theo cô đi làm quen với bố cục cồng ty Giang thị một chút.
Giang thị không hổ là doanh nghiệp lớn duy nhất của thành phố A. Công ty được đặt ở vị trí trung tâm thành phố, diện tích rộng rãi, thiết kế xa hoa, làm người ta vừa bước vào đã cảm nhận được sự uy nghiêm của nó.
Cũng khó trách từ sâu bên trong Giang Thành luôn mang theo suy nghĩ coi thường thiên hạ, có được công ty khí phách như vậy làm chỗ dựa, anh không kiêu ngạo thì còn người nào kiêu ngạo được nữa?
“Cô Lương mời bên này.”
Ngay khi cô đang nghĩ miên man thì lời nói của chị gái phòng nhân sự đã kéo suy nghĩ của cô trở về.
Lương Tiếu Nhiễm đang đi theo phía sau cô ấy thì
bất ngờ nhìn thấy Lâm Mặc đi vào văn phòng tổng giám đốc dưới sự bảo hộ của của một đám trợ lý, nhất thời bước chân của cô khẽ chậm lại.
“Đó là phu nhân của tổng giám đốc, là vũ công nối tiếng quốc tế, cô ấy rất lợi hại đó!” Chị gái nhân sự đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô, nói xong đáy mắt còn hiện rõ vẻ ca ngợi.
“Đúng vậy, thật lợi hại!” Trong mắt Lương Tiếu Nhiễm hiện lên một tia sáng lạnh, có thể chiếm con cái của người khác làm cùa riêng, không lợi hại sao được?
Chị gái phòng nhân sự còn lải nhải thêm không ít việc, phần lớn đều là những cấm ky cùng với những điều cần chú ý của công ty, những việc này cô cũng đã nắm bắt được đại khái.
Cô đã sống cùng Giang Thành hơn một năm, tuy rằng sô’ lần bọn họ giao tiếp không nhiều lầm, nhưng cô đã cẩn thận quan sát anh cho nên biết được một ít sở thích và thói quen của anh.
Cũng vì thế mà có thể nói cô có thể nắm rõ những thứ anh ghét trong lòng bàn tay.
“Bên này chính là vị trí chỗ ngồi của cô.” Cuối cùng chị gái phòng nhân sự cũng đã đưa cô đến vị trí của mình.
Bởi vì bắt đầu từ chức vụ thấp nhất nên Lương Tiểu Nhiễm phải chen chúc trong một văn phòng nhỏ với một nhóm thực tập sinh, chỗ làm việc không lớn, nhưng cũng may vị trí tương đối khuất, rất thích hợp cho người ngại giao tiếp.
Sau khi hiếu được bố cục của công ty cùng với một ít nội dung công việc, Lương Tiểu Nhiễm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
Đúng là may mắn, ngày đầu tiên phỏng vấn cô không gặp phải những người không nên gặp.
“Ting-”
Đột nhiên phía sau cô truyền đến một tiếng còi dồn dập.
Lương Tiểu Nhiễm quay đầu lại lập tức nhìn thấy một chiếc xe tài màu trắng đang lao thẳng về phía cô, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, trơ mắt nhìn chiếc xe càng ngày càng gần mình.
Trong lúc cô không kịp phán ứng thì có một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cô lùi về sau.
“Cô không có mắt sao?” Giang Thành đen mặt lạnh lùng nói.
“A… A Thành…” Lương Tiểu Nhiễm kinh ngạc kêu.
Giang Thành ghét bỏ đẩy cô ra: “Lần sau đi đường cẩn thận một chút, có chết ờ cửa công ty tôi, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!”
Lương Tiếu Nhiễm nghe ra giọng điệu anh tràn ngập vẻ chán ghét thì cúi đầu xuống thấp.
“A Thành!” Lâm Mặc đi tới, rất tự nhiên khoác lấy
cánh tay Giang Thành, sau đó còn nở một cười ngọt ngào: “Làm sao vậy, sao Lương Tiếu Nhiễm lại ở đây?”
“Ngày mốt em tham gia thi đấu vũ đạo đang thiếu một trợ lý đúng không? Anh sẽ bảo cô ta làm trợ lý cho em.” Giang Thành vòng tay qua vòng eo mành khảnh của Lâm Mặc.
Lương Tiểu Nhiễm sửng sốt, bảo cô – một sinh viên có thành tích cao của khoa kinh tê’ và quàn lý đi xách túi cho Lâm Mặc?
“Như vậy có ổn không? Sức khỏe của cô Lương không được tốt lắm, cho nên mấy công việc thể chất kiểu này vần nên cho người khác làm thi hơn.” Lâm Mạc ra vè đắn đo suy nghĩ cho Lương Tiếu Nhiêm.
Giang Thành cười khinh thường: “Cùng vì thân thể của cô ta không tốt cho nên mới càng cho cô ta làm nhiều công việc tay chân đế rèn luyện thể lực, nếu không thì làm sao có sức chăm sóc cho con chúng ta?”
Lòng tự trọng của Lương Tiểu Nhiễm lại bị đả kích thật mạnh, trong mắt Giang Thành cô chỉ là bảo mẫu mà thôi!
Một tia sáng gì đó chợt lóe lên dưới mắt Lâm Mặc, cô ta không thích Lương Tiếu Nhiễm cứ lượn lờ trước mặt Giang Thành, nhưng dường như lần nào Giang Thành đều sẽ tìm đù lý do đế gọi cô đến.
Cô thật sự rất không thích câm giác này.
“Lương Tiễu Nhiễm, ngày mốt tôi gọi cô sau nhé.” Lâm Mạc dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cô một cái.
Hai ngày sau, trời chưa sáng Lương Tiểu Nhiễm đã bị một loạt tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Cô nhanh chóng chuẩn bị đi, mười phút nữa tôi sẽ đến dưới lầu nhà cô, nhanh lên đó, đừng trì hoãn công việc của Giang phu nhân!” Tên tài xế bên kia điện thoại giở giọng hung hăng.
Lương Tiếu Nhiễm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, mới có bốn giờ!
Rõ ràng cuộc thi bắt đầu lúc 10 giờ sáng, 6 giờ mới bắt dầu chuẩn bị vẫn còn kịp mà!
Dù thê’ thì Lương Tiếu Nhiễm vẩn không phàn nàn gì, cô bật người đứng dậy tắm rửa, thay một bộ váy dài đơn gián rồi đi xuống íâu.
Buối sáng đầu xuân vẫn còn mang hơi lạnh, Lương Tiểu Nhiểm quấn chặt áo khoác đứng chờ tài xế chạy tới, nhưng mà đứng đợi suốt mười phút trong gió lạnh vẳn không thấy người đâu. Cô hơi cau mày, lập tức gọi tài xế.
Chẳng mấy chốc điện thoại đã được nhấc máy.
“Anh đến đâu rồi?” Lương Tiểu Nhiễm đứng trong gió lạnh lùng rùng mình.
“Hối cái gì mà hối, cô không biết đường tới nhà cô khó đi cỡ nào sao? Đứng đợi dưới lầu đi, đừng chạy lung tung!” Tài xê’ lớn tiếng nói một tràng rồi lại cúp
máy.
Lương Tiểu Nhiễm bị quát mà sững sờ.
Gió lạnh đêm thối tới lạnh thấu xương, cô cúi người đứng bên đường chờ, muốn dĩ cô cũng muốn lên lầu nhưng sợ lỡ xe.
Sau khi đợi khoảng một giờ rốt cuộc tài xế cũng chậm rãi đến muộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!