Trong phòng ngủ trên tầng hai của Lãnh Tụy Đình, Lương Tiểu Nhiễm điên cuồng đập vào cánh cửa và hét lên đau đớn.
"Thả tôi ra" "Tôi muốn con tôi!" "Giang Thành, sao anh có thể làm vậy với eml"
Sau khi hét đến khản giọng, cô dựa vào cửa, yếu ớt ngồi xổm người xuống, nước mắt sớm đã làm mờ đi đôi mắt của cô.
Không biết Lâm Mặc đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, cô †a nhẹ giọng nói: 'Lế nào cô không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Giang Thành lại lấy cô?"
Lương Tiểu Nhiễm căng thẳng nói: "Tôi không muốn nghe cô nói! Cô thật không biết xấu hổi"
Lời mảng của cô dường như không làm Lâm Mặc tổn thương, tiếng cười của cô ta lanh lảnh, du dương, như tự nói với chính mình: "Cô và Giang Thành gặp nhau lần đầu ở bãi biển phải không?"
Chuyện một năm trước đương nhiên Lương Tiểu Nhiễm nhớ rất rõ ràng.
Đó là chuyến du lịch khi tốt nghiệp đại học của cô, cô gặp Giang Thành đang chết đuối ở bãi biển, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã bị sốc và lầm tưởng rằng không phải mình sẽ nhặt được một nam minh tinh điện ảnh nào đó chứ .
Điều khiến cô càng khó tin hơn nữa là khi Giang Thành người ở trên cao dường như cô không bao giờ với tới được kia tỉnh dậy, thì điều đầu tiên anh hỏi cô là liệu cô có muốn cưới anh không.
Cô vốn tưởng răng đó là sự phù hộ của nữ thần may mắn, cho đến khi Lâm Mặc xuất hiện... phá vỡ câu chuyện cổ tích mà cô tưởng tượng.
"Tôi đã điều tra về cô, học kinh tế, thành tích xuất sắc, ngoại hình cũng ổn, gen cũng tốt."
Lâm Mặc rủ rỉ nói: "Chỉ cần cô sinh con rồi, thì nhà họ Giang sẽ không còn phải suy nghĩ đến việc hương hỏa của dòng họ có bị đứt đoạn nữa hay không, đến lúc đó tự nhiên cũng sẽ không phản đối chuyện kết hôn của tôi và anh Thành nữa.
Cho nên ngay từ đầu cô đã rơi vào âm mưu của Lâm Mặc, Giang Thành từ đầu đến cuối chưa từng yêu cô sao?
"Không, không phải vậy! Cô im đi! Đừng nói nữa!"
Lương Tiểu Nhiễm bịt tai lại, cảm giác như rơi vào hầm băng, tứ chỉ cô run lên vì lạnh.
Loại sợ hãi này giống như cả thế giới đang sụp đổ vậy, bản thân giống như một chú hề, bị bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay.
"Tôi chỉ nhắc nhở cô nhìn nhận hiện thực và yên tâm rời đi, tôi sẽ giúp cô chăm sóc hai đứa con của cô”.
"Không! Cô cút đi! Cút đi!"
Nếu Lương Tiểu Nhiễm là một con nhím, thì lúc này toàn bộ gai nhọn trên lưng cô đều dựng thẳng lên, cả người đều rơi vào trạng thái cực kỳ điên cuồng và căng thẳng.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Dựa vào cái gì mà bắt cô phải nhìn nhận hiện thực, cô mới chính là vợ hợp pháp của Giang Thành!
Lâm Mặc rốt cuộc có ý đồ gì, đã đâm vào tim cô, còn muốn xát muối lên nó nữa sao?
Suốt hai ngày, Lương Tiểu Nhiễm bị nhốt trong phòng không có nước uống, đồ ăn do người làm mang đến đều nguội lạnh, cô căn bản không đụng tới nó.
Giang Thành từ công ty trở về Lãnh Thúy Đình, cởi áo khoác đưa cho người làm, người làm có chút lo lắng nói: "Giang tiên sinh, phu nhân, cô ấy không ăn không uống, cô ấy vừa trải qua một ca phẫu thuật, sức khỏe của cô ấy còn yếu như vậy, liệu có chuyện gì không?”
Hử?
Giang Thành suýt chút nữa đã quên mất Lương Tiểu Nhiễm còn bị nhốt ở nhà, bây giờ anh vẫn là một người đàn ông đã có gia đình.
Anh bước nhanh lên cầu thang, đẩy cửa vào, căn phòng tối om không một chút ánh sáng, anh chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt của một người bên cửa sổ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lương Tiểu Nhiễm đờ đẫn quay đầu nhìn xung quanh, ánh sáng trong hành lang bao trùm lấy thân hình cao lớn của người đàn ông, đồng tử của Lương Tiểu Nhiễm co rút lại, cô chậm rãi đứng dậy.
Nỗi đau kép từ tinh thần bị tra tấn và thân thể bệnh tật kéo dài hai ngày, khiến cô đã như ngọn đèn cạn dầu.
"Giang Thành..."
Cô lảo đảo đi về phía Giang Thành, nghiến răng nghiến lợi, đôi chân cô run lên theo mỗi bước đi.
Giang Thành đứng bất động, lạnh lùng nhìn cô đến gần, nhếch nhác như vậy, kiên định như vậy.
"Giang Thành, đừng vứt bỏ em, được không?”
Đột nhiên, Lương Tiểu Nhiễm đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, cô ngã nhào vào vòng tay anh.
Ngực anh bị đụng mạnh một cái, như thể nó đâm thẳng vào trái tim anh.
Tóc cô vẫn còn vương mùi máu, thân hình nhỏ nhắn có vẻ gầy đi một chút, ánh mắt người đàn ông có chút tối sầm: "Buông tay đi, có kiện thì cô cũng không thăng được đâu, cô muốn bao nhiêu cứ ra giá."
"KHÔNG!"
Lương Tiểu Nhiễm nắm chặt áo anh, nước mắt thấm ướt vạt áo trên ngực anh: "Sao anh có thể tàn nhãn như vậy? Lễ nào những ngày tháng chúng ta ở bên nhau trong một năm qua đều là giả sao?"
"Anh có nhớ không, chúng ta đã cùng nhau xem phim kinh dị, cùng nhau nấu bữa sáng và cùng nhau..."
Anh đương nhiên nhớ chứ, lúc xem phim, cô rõ ràng là rất sợ, nhưng vẫn che mặt lén nhìn mấy cảnh đáng sợ qua kế hở của các ngón tay, bữa sáng cô nấu rất ngon, cô nói ở bên anh, cô sẽ bằng lòng làm đầu bếp suốt cả đời.
Những hồi ức cứ thế ồ ạt hiện lên trong đầu anh, Giang Thành hung hăng đẩy cô ra: "Đừng nói nữa, không có ý nghĩa gì cả"
"Em cứ muốn nói đói"
Lương Tiểu Nhiễm đứng loạng choạng rồi òa khóc nói: "Em không ly hôn, có chết em cũng không ly hôn! Em không tin mình không có một chút vị trí nào trong lòng anh!"
"Chuyện ly hôn không phải do cô quyết!" Giang Thành vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đã cho cô một cơ hội, đừng được đăng chân lân đãng đầu!"
“Giang Thành, Giang Thành!"
Lương Tiểu Nhiễm muốn giữ anh lại, nhưng người đàn ông đó đã quay người bỏ đi, bỏ lại mình cô bơ vơ.
Cô khuyu xuống và khóc òa lên như một đứa trẻ.
Cô chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân này, muốn ở bên cạnh anh mà thôi, ngay cả như vậy cũng là hy vọng xa vời sao?
Đến tối, bác sĩ gia đình tới khống chế trói Lương Tiểu Nhiễm vào giường và truyền dịch dinh dưỡng cho cô.
Người làm nhìn cô thương hại, an ủi: "Phu nhân, hay là phu nhân cứ nghe theo ý của cậu chủ đi, điều cậu chủ muốn làm ai có thể ngăn được chứ?"
Lương Tiểu Nhiễm tưởng rằng anh sẽ thấy đau lòng, nhưng không...
Sau khi mọi người rời đi, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, cô giống như một cái xác bị vứt bỏ, thối rữa trên giường, không ai thèm liếc nhìn lần thứ hai.
Khi điện thoại reo, cô với tới bắt máy một cách yếu ớt.
Bên tai cô vọng tới tiếng khóc của em gái Lương Tiểu Ngọc: "Chị ơi, mẹ của chúng ta mất rồi."
Tâm trí của Lương Tiểu Nhiễm như bùng nổ, mẹ cô vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vì bệnh lao, trước đây khi đi điều trị, bác sĩ cho biết tình trạng của bà ấy đang dần ổn định, thế thì làm sao bà ấy lại có thể đột ngột qua đời?
Đầu óc cô rối bời, em gái vẫn đang khóc: "Tối nay có mấy người đến mang theo rất nhiều đồ, nói là muốn mẹ khuyên chị, không biết là đã xảy ra chuyện gì, khi em đi vào, mẹ chúng †a đã rút ống oxy ra rồi...
Giang Thành!
Trong lúc nhất thời, tay chân Lương Tiểu Nhiễm lạnh buốt.
Anh từng nói đừng được đăng chân lân đăng đầu, nhưng cô có chết cũng không chịu buông tay, không chịu ly hôn, cho nên mới lấy mạng mẹ cô sao?
"Giang Thành!" "Tôi muốn gặp Giang Thành!"
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài sau hai ngày bị giam cầm, cô đi chân trần, tóc bù xù, như một người điên.
"Phu nhân, cậu chủ đưa cô Lâm Mặc ra ngoài rồi, phu nhân, cô bình tĩnh lại đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!