"Chúc mừng cô, là một bé trai và một bé gái, một cặp sinh đôi long phượng đó."
Lúc Lương Tiểu Nhiễm tỉnh dậy sau khi trải qua ca phẫu thuật gây mê toàn thân liền phát hiện ra đứa bé sơ sinh đang ngủ ngon lành trong lồng ấp bên cạnh.
Chúng được mặc bộ quần áo như hòa thượng, đôi môi chúm chím hồng hào, mặc dù chúng vẫn chưa có tóc và da thì nhăn nheo nhưng nhìn ngắm một lúc thì Lương Tiểu Nhiễm cũng nở một nụ cười yêu thương.
Đây là máu thịt của chính cô, là kết quả của tình yêu của cô với Giang Thành.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn bước vào phòng bệnh, anh mặc vest, đi giày da, trên khuôn mặt góc cạnh không rõ là đang vui hay đang tức giận.
"Giang Thành, anh nhìn xem, chúng thật là đáng yêu." Lương Tiểu Nhiễm vui mừng cười nói, tựa hồ cô rất nóng lòng muốn khoe ra thành tựu to lớn của mình.
Có trời mới biết được mang song thai vất vả đến nhường nào, mười tháng cực khổ mang nặng cả ngày lẫn đêm, quả thực là một sự tra tấn mà.
Đôi mắt phượng của Giang Thành nheo lại, anh chỉ khế liếc nhìn đứa nhỏ.
Rồi lập tức nhìn về phía cửa nói: "Vào đi." Người đang đứng đợi ở ngoài cửa là trợ lý của Giang
"Thành, anh ấy cầm trên tay một tập tài liệu bước vào phòng, đi đến cạnh giường thì lễ phép cúi đầu chào.
"Phu nhân, đây là bản thỏa thuận ly hôn do BOSS chuẩn bị, xin cô ký tên."
Ly hôn... thỏa thuận ly hôn?
Lương Tiểu Nhiễm sửng sốt, gần như nghỉ ngờ chính đôi tai của mình.
"Không không không, Giang Thành, tại sao chúng ta phải ly hôn?" Cô không thể hiểu được.
Thời gian họ trở thành vợ chồng của nhau nhẩm qua nhẩm lại cũng mới gần một năm thôi mà.
Bọn họ vẫn là một cặp đôi mới cưới, vẫn đang ở trong những năm tháng ngọt ngào quấn quýt bên nhau, rồi bọn họ sẽ lại thêm những đứa con, hạnh phúc nhân đôi, làm sao có thể...
Giang Thành sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt màu nâu hổ phách sâu thẳm vô cảm, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: "Tôi sẽ cho cô một số tiền cấp dưỡng lớn, nhưng phải để đứa bé lại."
Anh là đang nói nghiêm túc sao? !
Đồng tử của Lương Tiểu Nhiễm mở to ra, cô bật ngồi dậy, không còn để ý tới việc mình vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, cô còn chưa kịp nói gì, thì cơn đau xé rách tim gan ở bụng lại nhói lên như muốn giết chết cô.
Cô ấn bụng, đau đến muốn ngất đi, nhưng Giang Thành ngay cả một cái nhíu mày cũng không hề có: "Ký càng sớm càng tốt, tôi không có thời gian dây dưa với cô."
Giang Thành...
Giang Thành...
Môi Lương Tiểu Nhiễm run run, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ nào, cô cứ thế trơ mắt nhìn anh rời đi, bóng lưng anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Tại sao... tại sao lại như vậy chứ?
"Phu nhân."
Trợ lý giúp cô ấn chuông khẩn cấp: "Cô cưới BOSS không phải chỉ để kiếm tiền thôi sao? Cứ coi như là cô mang thai hộ vậy, cô cũng đã được tận hưởng cuộc sống của một người vợ giàu có, như vậy cũng không thiệt thòi gì."
Lương Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô cũng khôi phục lại tinh thần, yếu ớt nhìn về phía bên giường, mồ hôi rịn ra trên trán, thanh âm tựa như bị gió thổi bay bất cứ lúc nào: "Trong mắt các anh, tôi là loại người này sao? Rốt cuộc tại sao lại như vậy, tại sao Giang Thành nhất quyết muốn ly hôn với tôi?"
Anh sớm đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn rồi.
"Phu nhân, thời gian không còn nhiều, sớm muộn gì rồi cô cũng sẽ biết thôi."
Người trợ lý để lại những lời này rồi kêu bảo mẫu đưa con của Lương Tiểu Nhiễm đi.
Mặc cho cô khóc lóc, gào thét nhưng cô như một người tàn tật năm trên giường bệnh, không thể làm gì được.
Ngày hôm sau, ngay khi có thể ra khỏi giường và đi lại, cô liền lén bác sĩ mà xuất viện.
Khu vườn lạnh lẽo của nhà họ Giang, hoa xuân đung đưa trong khoảng sân rộng, khung cảnh tươi đẹp mà trước đây Lương Tiểu Nhiễm rất yêu thích, giờ đối với cô nó giống như. pháp trường vậy, cô loạng choạng bước đi trên con đường rải sỏi, đứng trước biệt thự, thì sức lực cô gần như đã cạn kiệt.
Vừa thở hổn hển, cô vừa định bước vào thì nghe thấy tiếng cười trong trẻo của một người phụ nữ từ trong phòng. vọng ra: "Anh Thành, đứa nhỏ này giống anh quá, thật đáng yêu mà."
Đứa bé, con của cô!
Trong lòng Lương Tiểu Nhiễm thắt lại, cô nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ngồi trên sô pha là một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi, sang trọng và ưu nhã đang đùa nghịch với đứa bé đang nằm trong nôi.
Còn Giang Thành thì sao? Anh đang ở bên cạnh cô ta, đôi môi nhếch lên đầy vẻ cưng chiều: "Con trai sẽ mang họ của anh, con gái sẽ mang họ của em. Từ giờ trở đi, em sẽ là mẹ ruột của chúng.”
KHÔNG!
Lương Tiểu Nhiễm nghe giống như bị sét đánh bên tai, cô ở bệnh viện chịu cơn đau mổ xẻ, dựa vào cái gì mà đứa con cô sinh ra lại phải nhận người phụ nữ khác là mẹ chứ?
"Giang Thành, cô ta là ail"
Cô lao vào phòng như một người điên, loạng choạng, tún lấy quần áo của người phụ nữ kia và gào thét lên: "Đồ hồ ly tinh nhà cô, cô dám dụ dỗ chồng tôi, cô cút ngay cho tôi, cút ra ngoài!"
Lương Tiểu Nhiễm cố gắng hết sức để kéo, nhưng dù sao. cô cũng là một người bệnh, lôi lôi kéo kéo cũng không thể lay chuyển được người phụ nữ kia, ngược lại vì mất thăng bằng nên cô lại ngã xuống đất, nhìn cô lúc này vô cùng nhếch nhác.
Dường như đã đoán trước được cô sẽ quay lại, nên hai người đó cứ thể để mặc cô làm ầm ï, mãi cho đến lúc này Giang Thành mới chậm rãi hỏi: "Thỏa thuận đã ký xong chưa?"
Lương Tiểu Nhiễm ngớ ngẩn cả người ra, Giang Thành không quan tâm đến tình trạng sau sinh của cô, cũng không có ý định cho cô một lời giải thích, anh chỉ muốn biết, hiện tại bọn họ đã vạch ra ranh giới rõ ràng chưa?
Trước kia anh cũng không phải người ân cần, dịu dàng cho lắm, trong một năm qua kể từ khi gả vào nhà họ Giang, hầu như hai người luôn đối xử khách khí với nhau như những người khách.
Cô vẫn luôn cho rằng Giang Thành là một người tuổi trẻ tài cao, tâm tư sâu sắc, và cũng là một người cứng nhắc như thế.
Cho đến lúc nãy khi cô chứng kiến được cảnh tượng dịu dàng ấy...
Cô nhìn chằm chằm vào Giang Thành như nhìn một người xa lạ.
Còn người phụ nữ thanh nhã như đóa hoa cúc kia, vuốt vuốt cổ tay áo mà cô vừa nắm, cười nói: "Tôi là Lâm Mặc, cô hẳn là đã nghe nói đến tôi rồi."
Lâm Mặc!!
Tất nhiên Lương Tiểu Nhiễm đã nghe về cô ta.
Đó chính là người mà những người làm đã vô tình nhắc đến.
Cô ta là mối tình đầu của Giang Thành, bốn năm đại học đều là cô ta ở bên cạnh Gianh Thành, lúc đó bọn họ đã tính chuyện kết hôn, nhưng vào thời điểm quan trọng, cô ta lại được chẩn đoán tử cung bị dị tật bẩm sinh.
Hóa ra, hóa ra là như vậy...
Cô chợt tỉnh ngộ ra: "Cưới em là chỉ để em sinh con, như vậy thì bọn anh được hạnh phúc trọn vẹn rồi đúng không?”
Khó trách, khó trách người trợ lý nói tất cả chỉ là một cuộc giao dịch tạm thời...
Đối diện với đôi mắt đỏ rực của cô, khuôn mặt sắc bén của Giang Thành vẫn bình tĩnh: "Phải."
Một chữ. Như một nhát dao đâm vào tim cô. "Đứng dậy đi."
Lâm Mặc ân cần đưa tay ra, nụ cười dịu dàng toát ra khí chất ôn hòa.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn đôi bàn tay thon dài của côta, cô hung hăng mở miệng ra cắn một miếng.
"Phụt!"
Lâm Mặc vốn đã nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị Lương Tiểu Nhiễm cắn đứt một miếng thịt nhỏ, đầu ngón tay cô ta rỉ ra từng giọt máu.
“Chát."
Một cái tát giáng xuống mặt cô, Giang Thành không kiềm được cơn giận, đôi mắt diều hâu, cực kỳ lạnh lùng nói: "Muốn chết hả?"
Lương Tiểu Nhiễm ngã nhào xuống đất, hai má nóng bừng vì đau.
Cô ngã gục xuống đất, lúc đầu còn choáng váng, nhưng sau đó một lúc thì lại bật cười điên cuồng, nước mắt chảy xuống khóe mắt.