Ọt...ọt...
Mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Trang Điềm Điềm.
Thẩm lão gia ôn tồn lên tiếng "thôi, cả nhà dùng cơm đi, thức ăn nguội lạnh cả rồi!"
Trang Điềm Điềm thấy bầu không khí quá ngột ngạt, lòng thầm nghĩ bữa cơm này không thể nuốt trôi, cô cúi đầu lùa cho xong chén cơm để trở về phòng.
Từ Tuyết Linh cười khẩy "đúng là đồ ngốc!"
Má Dung kéo đĩa rau xào đặt trước mặt Trang Điềm Điềm.
Trang Điềm Điềm vẫn mặc kệ thái độ của từng người, cô lùa xong chén cơm rồi dịu dàng lên tiếng "con ăn no rồi, xin phép ba mẹ!"
Thẩm lão gia nhíu mày "con đã ăn gì đâu!"
Dạ, con đã no lắm rồi ạ!!
Thẩm phu nhân liếc nhìn Trang Điềm Điềm một cái sắc lạnh "cơm nhà họ Thẩm chắc không được ngon bằng cơm nhà họ Trang, nên Trang tiểu thư không nuốt nổi là phải rồi".
Thẩm lão gia nhìn Thẩm phu nhân rồi khẽ bảo "kìa Ninh Ninh, bà nói vớ va vớ vẩn gì vậy?"
'Vớ va vớ vẩn sao? Vậy mà tôi lại thấy mình không nói gì sai gì cả'.
'Ninh Ninh'
Trang Điềm Điềm nghe lòng chua xót, cô cảm nhận được nhà họ Thẩm không ai xem cô ra gì cả. Cô rời bàn ăn và lủi thủi đi trở về phòng.
Thẩm Cảnh Thiên giật giật mi mắt "người phụ nữ này...thật khéo chịu đựng!"
Trang Điềm Điềm vừa đi vừa lẩm bẩm "Cơm nhà giàu đúng là không dễ nuốt".
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, Trang Điềm Điềm liền bật khóc!
…………
Buổi tối, đây là đêm thứ hai về nhà họ Thẩm, vẫn một mình Trang Điềm Điềm trong căn phòng rộng lớn. Cô nhớ đến tuổi thơ, tuổi thơ của cô chưa được một ngày vui vẻ...cô luôn đứng phía sau, lén nhìn mẹ yêu thương và cưng chiều anh trai. Khi cô còn bé, cô không biết mẹ có từng yêu thương cô hay không, nhưng từ lúc cô nhận biết được thì cô chưa từng được mẹ nhìn đến. Cô nhớ có lần cô phải bật khóc khi còn nhỏ, cô vì thích ăn bánh ngọt mà bị một hầu nữ lớn tiếng quát "này...chiếc bánh macaron này là của bà chủ mua về cho cậu chủ" vừa nói xong thì cô hầu nữ liền giật chiếc bánh ngọt trên tay Trang Điềm Điềm lại.
Giọng điệu đầy ngọt ngào của anh trai (Trang Cẩn Cẩn) từ phía cầu thang vọng đến "chị Tiểu Tinh, mẹ có mua bánh ngọt về cho em đúng không?"
/Đúng rồi cậu chủ "là bánh macaron được bà chủ mang về từ Pháp vào sáng nay".
Trang Cẩn Cẩn bước vội đến trước mặt hầu nữ, nét mặt hạnh phúc cầm lấy chiếc bánh ngọt rồi chạy thẳng về phòng, anh không thèm để ý gì đến Trang Điềm Điềm.
Lúc ấy Trang Điềm Điềm chỉ biết nhìn xuống bụng mình vì cô đang đói bụng, bụng cứ kêu òn ọt.
Người hầu của Trang Gia lạnh giọng lên tiếng "cô chủ đói bụng à?"
Trang Điềm Điềm gật đầu cái rụp "Ừm...em đói!"
Người hầu dọn vài món ăn đơn giản lên bàn cho Trang Điềm Điềm ăn, bữa ăn nhìn vào rất qua loa...vài cọng rau xào, con cá chiên và tô canh nguội lạnh. Trang Điềm Điềm nhíu mày "đây...đây là thức ăn của bọn hầu nữ trong nhà sao?"
Một cô hầu khác lại nhả ra một câu như châu như ngọc "có cái để ăn là may mắn lắm rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh!"
Trang Điềm Điềm ngậm ngùi lùa vội chén cơm rồi nhanh chóng trở về phòng, cô biết cô không có được sự sủng ái của mẹ nên bọn giúp việc cho nhà họ Trang không xem cô ra gì.
Và cô đã sống âm thầm, lặng lẽ qua ngần ấy năm, sống cuộc sống như một cô hầu nữ. Thế nên làm gì có ai biết đến sự tồn tại của cô.
Trở về với thực tại, Trang Điềm Điềm đã khóc đến thương tâm, cô không biết mục đích cô đến với thế giới này là để làm gì.
Trang Điềm Điềm cô đơn một mình ngồi giữa căn phòng lạnh lẽo, cô đã khóc rất lâu.
Kẹt...
Nghe có tiếng mở cửa cô quay mặt về phía cửa, thấy một thân ảnh cao to bước vào phòng. Cô quên bật đèn nên không nhìn rõ mặt, không biết người bước vào phòng là ai.
Thẩm Cảnh Liên quên một số đồ quan trọng nên quay về lấy, vừa bước vào phòng đã thấy một bóng đen ngồi trên giường nên chợt nheo mắt, anh lạnh giọng hỏi "Sao không bật đèn, định nhát ma người khác à?"
Trang Điềm Điềm không muốn để tâm đến những lời móc máy của Thẩm Cảnh Liên, cô cũng không muốn quan tâm ai đã vào phòng. Chỉ thấy người đàn kia lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo, sau đó thì rời đi. Từ đầu đến cuối người đàn ông đó không hề xem có sự tồn tại của cô.
………
Một sáng đẹp trời, Trang Điềm Điềm quyết định ra ngoài tìm việc làm, cô không muốn ăn bám nhà họ Thẩm. Từ ngày đặt chân đến nhà họ Thẩm đến nay cũng đã hơn tuần, vậy mà cô chưa có bữa cơm nào được ngon miệng.
…………
Tại khu biệt thự cao cấp của Thành Phố lớn.
Trang Điềm Điềm đứng trước cổng của một căn biệt thự sang trọng, phân vân một lúc rồi quyết định đưa tay lên bấm chuông.
Rất nhanh sau đó có một người đàn ông chạy ra mở cổng. Người đàn ông nhìn một lượt từ đầu xuống chân Trang Điềm Điềm rồi khẽ hỏi "cô bé cần gì?"
Dạ, tôi...tôi thấy trước cổng nhà mình có treo biển tìm giúp việc!
'Em đến tìm việc sao?'
Dạ đúng ạ!
'Thế trước giờ em đã từng làm qua công việc này chưa?'
Trang Điềm Điềm lắc đầu!
'Chuyện này...'
Làm ơn, hãy cho tôi một cơ hội.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Trang Điềm Điềm, người đàn ông động lòng thương cảm "tôi cũng muốn thuê em, nhưng tôi cũng chỉ là trợ lý, đợi nhị thiếu của tôi trở về thì tôi sẽ báo lại với cậu ấy!"
Trang Điềm Điềm thấy trong lòng có chút mất mát, cô khẽ ừ rồi quay mặt lủi thủi rời đi.
'Này...'
Trang Điềm Điềm quay lại nhìn người đàn "anh còn có gì không ạ?"
Người đàn ông khẽ cười "tôi tên Tạ Tân, em hãy để lại số điện thoại của em, có gì thì tôi sẽ liên hệ ngay với em".
Trang Điềm Điềm vui vẻ đọc số điện thoại của mình rồi từ biệt Tạ Tân ra về.