Hạ An Nhiên lạnh lùng liếc anh một cái: "Lẽ nào anh không biết nếu muốn nói xấu ai đó, tốt nhất nên
tránh mặt người có liên quan sao?"
Cố Kì lấy tay bụm miệng.
Hạ An Nhiên cạn lời, thúc giục: "Anh cũng đến viện. nghiên cứu Long Đằng đi, có một đống việc cần anh giải quyết kìa!"
Cố Kì gật đầu: "Tiểu sư muội em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng mà!" Lại nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn đối với Lăng Mặc: "Lần này cũng rất cảm ơn ngài, Lăng đại thiếu gia!"
Nếu không có Lăng đại thiếu gia ra tay giúp đỡ, có lẽ hôm nay Lưu Khiếu Vĩ đã được toại nguyện rồi.
Lăng Mặc không để bụng: "Nên làm mà."
Cố Kì sững sờ, hiểu ý của Lăng Mặc.
Lăng đại thiếu gia muốn nói là việc của tiểu sư muội đều là việc anh nên làm!
Ôi ...
Con người tiểu sư muội hơi hấp tấp nóng nảy, nhưng lại may mắn thật đấy!
Lại có thể khiến Lăng đại thiếu trở thành một kẻ thế
nô như vậy!
Phụ nữ, thật là một sinh vật nguy hiểm!!!
Sau này anh tuyệt đối sẽ không cần có bạn gái, càng không cần lấy vợ!
Nếu không sẽ giống Lăng đại thiếu gia, cả đời bị
phụ nữ ức hiếp.
Như vậy chẳng phải sẽ vô cùng thê thảm sao!
Sau khi lặng lẽ thương cảm cho Lăng đại thiếu gia, anh không nhịn được liên kéo Hạ An Nhiên lại nói thầm: "Gặp được người đàn ông tốt như Lăng đại thiếu gia, em cũng phải trân trọng vận may của mình đấy..."
Hạ An Nhiên nhăn mặt: “Anh có nói nhầm không vậy? Rõ ràng là do anh ấy may mắn nên mới gặp được một cô gái xinh đẹp, đáng yêu tuyệt vời như
em!"
Cố Kì:"..."
Tiểu sư muội đúng là không biết xấu hổ!
Tuy nhiên, Cố Kì vẫn cảm thấy nhẹ nhõm: “Thầy mà
gặp được em như bây giờ nhất định sẽ rất vui!"
Người khiến thầy không yên tâm nhất chính là tiểu
sư muội.
Hồi đó đặc biệt đến thành phố Lô Hải để điều tra"
Lăng Mặc, nhưng sau khi trở về kinh thành, mỗi ngày anh đều lo lắng liệu tiểu sư muội có bị người ta ức hiếp hay không.
Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của thầy, Cố Kì liền cảm thấy buồn bã: “Thầy thật sự sẽ không bao giờ tỉnh lại sao?"
Hạ An Nhiên nhìn Cố Kì như vậy liền an ủi một câu:
“Anh yên tâm đi, thầy sẽ tỉnh lại, chỉ là cần thời gian. thôi."
Cố Kì vốn còn đang buồn bực, nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt: "Em nói cái gì? Thầysẽ tỉnh lại sao? Không phải lão Tôn và mấy vị bác sĩ kia đã nói rằng thầy sẽ không bao giờ tỉnh lại sao?"
Hạ An Nhiên giải thích một câu: “Những lời đó đều là em bảo bọn họ nói."