"Phu nhân đến buổi Triển lãm phim hoạt hình, chẳng lẽ không thích sao?"
Ánh mắt sâu thẳm nói thêm:" Hơn nữa, truyện tranh yêu thích của phu nhân, cũng không hề ít những hóa trang như vậy? Đó chẳng lẽ không phải vì thích, nên mới đọc sao?"
Hạ An Nhiên khóc không ra nước mắt.
Cô phải giải thích về "sở thích" đáng xấu hổ của
mình "Tôi lúc trước còn không phải vì kích thích
anh, mới nghĩ ra các chiêu trò trong truyện tranh đó ... Tôi là một cô gái rất đúng đắn và ngoan ngoãn, chỉ sau khi một năm nay sống cùng với anh, tôi mới bắt đầu đọc truyện tranh người lớn đó, anh không được xúc phạm sự trong sạch của tôi.!"
Vẻ mặt của Lăng Mặc đầy hoài nghi.
Hạ An Nhiên thề thốt, “Những gì tôi nói đều là sự
thật!"
Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Mặc đột nhiên thu lại, “Tôi hiểu rồi, phu nhân từ sau khi gặp tôi, mới có sở
thích đặc biệt này."
Hạ An Nhiên: "... hiểu cái gì mà hiểu, anh cho rằng
anh hiểu biết lắm sao!"
Tuy nhiên, trong lúc tranh cãi với Lăng Mặc, tâm
trạng u ám trưa nay đã từ từ gạt sang một bên.
Một lúc sau Hạ An Nhiên mới phát hiện ra tình
huống này, làm sao mà không rõ ràng được, Lăng Mặc chính là đang điều chỉnh cảm xúc của cô.
Sau khi im lặng một lúc lâu, vẻ mặt cô trầm xuống, "Cái chết hôm nay của Chu Tâm Di nó tác động rất lớn đến tôi... Tôi không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra với tôi trong cô nhi viện năm đó."
Lăng Mặc Tò mò: "Xảy ra chuyện gì trong cô nhi
viện?"
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Hạ An Nhiên,
sau đó cô ấy lập tức nặn ra một nụ cười, "Không có gì đâu... Chỉ là từ nhỏ đến giờ tôi không có người thân, liền cảm thấy khó chịu trong lòng!”
Lăng Mặc lại cảm thấy được mèo hoang nhỏ đang lẩn tránh và che giấu điều gì đó.
Trước đó cô nhi viện xảy ra hoả hoạn.
Vào thời điểm đó, tất cả các tài liệu trong cô nhi viện đều được viết tay.
Kết quả là, cho dù Lăng Mặc có nhờ người điều tra
tình hình của Hạ An Nhiên trong cô nhi viện thì cũng khó mà bắt đầu được.
Tuy nhiên, có vẻ như vẫn cần điều tra.
Ở cô nhi viện hồi đó, chắc hẳn đã xảy ra chuyện không vui.