Dưới cái nhìn sững sờ của Hạ An Nhiên, Lăng Mặc mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phía sau.
Hạ An Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, trên mặt
lập tức nở nụ cười, ngoan ngoãn chớp chớp mắt,
“Thật trùng hợp, anh lại ở đây... ăn cơm?"
Lăng Mặc chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra được con mèo hoang nhỏ đang chột dạ.
Anh lại liếc nhìn Quý Phong, và hỏi với giọng kiên quyết: "Cô ấy đã ra lệnh cho cậu không được nói với tôi về chuyện ở Đằng Vương Các?"
Quý Phong: "..."
Hạ An Nhiên: "..."
Đại lão đúng là đại lão, đôi mắt của anh ấy thực sự lợi hại, anh ấy có thể nhìn thấu mọi thứ.
Hạ An Nhiên trợn tròn mắt, lập tức đổi trắng thay đen nói: "Tôi và đồng nghiệp nam ăn cơm ở Đằng Vương Các, không phải chuyện đáng xấu hổ, tại
sao tôi phải lừa anh, anh nghĩ nhiều rồi!"
Lăng Mặc liếc mắt nhìn mèo hoang nhỏ một cái, Tôi đang nói chuyện này?"
Quý Phong thấy mèo hoang nhỏ vẫn còn ngụy biện, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, cô nên thành thật với Thiếu gia đi!"
Hạ An Nhiên: "..."
Quý Phong lắm lời này!!!
Hơn nữa, nếu như Lăng Mặc đã xuất hiện ở đây, chuyện của Đoàn Thống không nên giấu giếm anh ấy.
Nhưng Hạ An Nhiên sầm mặt lại, như thể đang nghĩ
tới điều gì đó.
Trong nháy mắt, cô liếc mắt nhìn Lăng Mặc, “Anh đang theo dõi tôi?"
Bằng không, tại sao Lăng Mặc lại có thể ngẫu nhiên xuất hiện ở đây?
Lăng Mặc nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, không trả lời câu hỏi của cô mà rõ ràng còn gõ nhẹ một cái, "Nơi này là Tây Thành, lần sau đừng đến."
Nói xong, anh lại liếc nhìn tài xế, “Nếu lại đưa cô ấy tới đây lần nữa, tôi sẽ hỏi tội các người! "
Người lái xe và Quý Phong nhìn nhau,
Sao thiếu gia không hỏi Thiếu phu nhân, nhìn chằm
chằm hai con tôm nhỏ yếu ớt này làm gì?
Tuy nhiên, hai người im lặng gật đầu nhận lệnh, “Đã ro!"
Hạ An Nhiên yếu ớt lẩm bẩm, "Nếu anh có ý kiến gì đối với việc tôi đi lung tung thì cứ nói thẳng, tại sao lại làm khó bọn họ, bọn họ cũng là vì tôi ép!"