Sau những lời này, Thu Lương Nhạc buông Hạ An. Nhiên ra và trực tiếp quay đầu đi.
Sau khi đi được vài bước, lòng Thu Lương Nhạc cảm thấy chua xót.
Đứa con gái lớn đã nuôi mấy năm nay,lại phải ở nhà người khác, cứ nghĩ đến đây là ông lại thấy khó
chịu.
Cố Kì nhìn thấy cảnh tượng rơi nước mắt của ông ấy
thì buột miệng hỏi: "Giáo sư, có phải tìm thấy lại đau không? Tại sao lại khóc?"
Thu Lương Nhạc: "..."
Tại sao ngay từ đầu ông ấy lại nhận một người
không có năng lực quan sát này làm học trò?
Thu Lương Nhạc nhìn Cố Kì một cách sâu sắc, “Đúng vậy, bây giờ nhìn con, trái tim thầy lại đau!”
Cố Kì đã rất lo lắng, “Hay là, chúng ta hãy đi gặp Tôn Lão lần nữa?"
Trái tim Thu Lương Nhạc càng đau hơn, nhìn chằm chằm cố kì liếc mắt “Bớt nói đi!"
Hạ An Nhiên nhìn Thu Lương Nhạc và Cố Kì đang rời đi, trong lòng có chút trống vắng.
Cô biết mục đích Thu Khanh Khanh đến thành phố
Lô Hải.
Một lòng là vì cô.
Bây giờ biết cô đang sống rất tốt, mới yên tâm rời
đi.
Khi Hạ An Nhiên rời khỏi sân bay, cô hoàn toàn không để ý, trong đám đông cách đó không xa, có một bóng người đang chăm chú nhìn cô ...
Hạ An Nhiên tâm trạng không vui, leo lên xe.
Cả người lái xe và Quý Phong đều cảm thấy rằng Hạ An Nhiên đang có tâm trạng tồi tệ cho nên cố gắng hết sức để giảm thiểu cảm giác tồn tại của họ.
Khi bầu không khí trong xe trầm xuống, Bùi Kì gọi điện.
Hạ An Nhiên cau mày kết nối.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói định tai nhức óc của Bùi Kì, “Diêm Vương sống đã bị bắt đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!