Giang Nhụy Nghiêng bị quát lớn không sao nói rõ được.
Hơn nữa, những gì đối phương nói, cô nghe không hiểu?
Nhìn thấy Giang Nhụy Nghiêng vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt của Mạnh Kiệt càng thêm khó coi, "Cô không hiểu tôi nói gì sao? Thầy của tôi bây giờ đang có khách ở đây, cô hãy mau chóng rời đi!"
Giang Nhụy Nghiêng cảm thấy mặt mũi của
mình bị sỉ nhục, khuôn mặt trí thức hiện lên sự tức giận " Anh đuổi tôi?"
Mạnh Kiệt gật đầu, "Thầy của tôi không thích có người ngoài ở đây khi ông ấy đang khám bệnh"
Giang Nhụy Nhiêng càng không nói nên lời, đối phương đuổi người không chút thương tiếc.
Giang Nhụy Nghiêng không muốn nói chuyện với Mạnh Kiệt, mà quay sang Tôn. Lão, “Trước đây ông nội tôi đã giúp đỡ ông, đây là cách hiếu khách của ông sao?"
Mạnh Kiệt khi nghe đề cập đến vấn đề này, rất khó chịu, “Thấy chúng tôi cũng đã giúp đỡ Giang gia rất nhiều rồi, ân huệ đáng lẽ phải đền đáp đã trả hết rồi. Thế nào? Lúc trước giúp sư phụ chúng tôi nói một câu, nhà các người còn muốn leo lên đầu thấy tôi, không biết xấu hổ sao ?!"
+
Giang Nhụy Nghiêng bị mắng, sắc mặt trắng xanh.
Cô ta đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình và nói với Mạnh Kiệt một cách tử tế nhất có thể: "Tôn Lão không nói lời nào, cậu ở đây nói cái gì?"
+
Giang Nhụy Nghiêng nắm chặt hai tay, nhìn Lăng Mặc rồi kéo anh lại," Nếu họ không chào đón tôi, chúng ta hãy đi ngay thôi! "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!