**********
Chương 341: Tôi là chồng cô ấy
Hạ An Nhiên không ngờ rằng Thu Khanh Khanh đem chuyện cô có bạn trai rêu rao ra bên ngoài.
Loại chuyện cá nhân của cô, còn chưa được xác thực rõ ràng, có thể phát tán bừa bãi sao?
Thu Khanh Khanh không phải là người!
Hơn nữa, điều khủng khiếp hơn là... Cố Kì thậm chí còn nói toạt ra trước mặt Lắng Mặc.
Hạ An Nhiên đỏ mặt mắng Cố Kỳ ở đầu dây bên kia: "Cô đang nói cái gì vậy, tôi có bạn trai khi nào?" Cố Kì vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là giáo sư hiểu lầm! Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô cũng đi trước tôi"
Cố Kì lầm bầm lẩm bẩm nói: "Hơn nữa, đối với một người phụ nữ não tàn như cô, lại còn không thú vị thì làm sao có người đàn ông nào thèm muốn.
Hạ An Nhiên trợn to hai mắt, "Tôi trở thành thứ không ai muốn từ khi nào vậy? Tôi xinh đẹp đáng yêu nhữ vậy, ai cũng yêu quý! Tôi cũng rất có giá, đàn ông đuổi theo tôi khắp nơi!"
Cố Kì không tự chủ được thốt ra, "Thôi dẹp đi, đàn ông trong Viện nghiên cứu, ai thấy cô mà không bỏ chay!"
Hạ An Nhiên không nói nên lời, "Những người trong Viện nghiên cứu, có thể gọi là đàn ông sao? Cùng lắm chỉ là culi!"
Cố Kì: "Tôi sẽ chuyển lời của cô cho những cu li ở
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Viện nghiên cứu."
Hạ An Nhiên: “...”
Cố Kì thật lòng muốn chọc tức cô ấy đến chết!
Hạ An Nhiên không muốn Cố Kì tiếp tục để lộ cũ của mình, vì vậy cô làm động tác cúp điện thoại.
Và Cố Kì, người đã nói rất nhiều điều, đột nhiên quay lại, "Nhưng, người đàn ông vừa nói là ai? Tại sao lại ở cạnh cổ? Rồi còn nói sẽ giúp cô? Hai người có quan hệ gì? Cô không bao nuỗi đàn ông chứ?
Hạ An Nhiên: “”
Bao nuôi đàn ông cái đầu cô!!!
Hạ An Nhiên nói không nên lời liền chuẩn bị cúp máy. Nhưng không nghĩ, Lăng Mặc lại gần cầm điện thoại, nhỏ giọng đáp: "Tôi là chồng của cô ấy."
Cố Kì ở đầu bên kia của điện thoại đã nghe kịp.
Sau đó, có một tiếng nổ vang trời: "Hậu bối, cô không chỉ bao nuôi đàn ông, mà còn kết hôn!"
Màng nhĩ của Hạ An Nhiên sắp vỡ tan tành.
Nhanh chóng cúp máy.
Sau đó, nhìn chằm chằm Lăng Mặc buộc tội, "Anh đang nói cái gì ở trước mặt người khác vậy!"
Lăng Mặc nhìn cộ thật sâu, chậm rãi tiến đến trước mặt nàng, âm trầm nói: "Quan hệ của hai người chúng ta, không để người khác nhìn thấy, cũng không thế nói cho người khác sao?"
Hơi thở khi Lăng Mặc khi nói đều phả vào má Hạ An
Nhiên.
Trái tim Hạ An Nhiên đập mạnh.
Sau khi hoảng sợ vài giây, cô ấy đỏ mặt, và giải thích: "Tôi chưa đề cập đến chuyện này với đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu. Anh bất chấp nói là chỗng tôi, họ nhất định sẽ bị dọa"
Lăng Mặc nhẹ giọng nói: "Không quan trọng, tôi và Thu Lương Nhạc gặp mặt, bọn họ sớm muộn gì cũng biết."
Hạ An Nhiên muốn khóc.
Lúc đầu đồng ý xung hỷ cho Lăng Mực, cô vẫn đang nghĩ đến việc che giẫu ngoại hình, che giấu thân phận của mình, sau đó sẽ rời đi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Dung mạo bị bại lộ
Thân phận cũng bị bại lộ.
Hơn nữa, tình hình hiện tại, nếu cô muốn bỏ đi cũng chỉ là nằm mơ.
Cô đã cố tình giấu giếm mọi chuyện, nhưng bây giờ cô không thể giẫu được điều gì. Nghĩ đến đây, Hạ An Nhiên hoảng sợ liếc nhìn bụng
CÔ.
Việc không giấu giếm được những chuyện khác cũng là do tình huống vô tình và không kiểm soát được.
Và dù có bị lộ thì cũng chỉ gây rắc rối nhỏ, không có vấn đề gì lớn. Nhưng đứa con trong bụng không phải chuyện nhỏ mà là chuyện lớn liên quan đến tính mạng.
Hạ An Nhiên nắm chặt chăn bông trên giường, nghĩ cách cư xử như một người bình thường trước mặt Lăng Mặc.
Lăng Mặc đột nhiên nắm vai cô, ngạo nghễ đẩy cô trên giường.
Hạ An Nhiên sững sờ nhìn Lăng Mặc.
Rồi thấy anh ấy đột nhiên tiến đến gần khuôn mặt cô ấy, củi xuống, và giữ mỗi cô một cách độc đoán.