Sau khi đối phương nói một như vậy, Đoạn Thư vô cùng ngay thắng đáp lại. “ Trước đây chúng ta cùng nhau hợp tác, là cô không 66 phối hợp với tôi nền mới làm lỡ mất không ít tiến độ, lãng phí nhiều thời gian, Hơn nữa, lần này dự án của tôi có tiến triển là sau khi cô rời đi thì nó có quan hệ gì tới cô chứ?”
Cát Mĩ Lộ nghe được, đau khổ khóc lóc, “Đoạn Thư, anh nói như vậy còn được coi là đàn ông sao? Dự án nnày tôi đã bỏ ra nhiều như vậy, anh lại nói nó không liên quan đến tôi!”
Sau đó...
Hạ An Nhiên nhìn thấy Cát Mĩ Lộ khóc lóc sòm trong phòng làm việc của phó viện trưởng.
Nhìn thấy tình huống này, Hạ An Nhiên cảm thấy không còn gì để nói.
Rõ ràng là thành viên của phòng nghiên cứu Đoạn Thư trước đây, nhìn thấy dự án nghiên cứu của Đoạn Thư có tiến triển nên bấy giờ muốn cướp lấy nó.
Đều là họa của sự tham lam.
Hạ An Nhiên phát hiện, tuy rằng Đoạn Thư nói toàn là sự thật.
Nhưng Cát Mĩ Lộ lại không ngừng khóc lóc sòm, hơn nữa còn có tên Cát Trì không biết đã nói cái gì bên tai phó viện trưởng.
Nếu tiếp tục thế này, Đoạn Thư hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người này.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Quả nhiên không ngoài dự đoán...
Phó viện trưởng Mao Minh Lễ trầm giọng nói, “ Dự án này nếu đã là do hai người trước đó từng hợp tác, hơn nữa phòng thí nghiệm của Đoạn Thư bấy giờ cũng chỉ có một mình cậu ấy nếu tiếp tục tiến hành sẽ có chút khó khăn, hay là giao cho Cát Mĩ Lộ đi.”
Đoạn Thư thẳng thắn tranh luận, “ Bây giờ tôi đã có trợ lý, dự án này có thể tiến hành bình thường.”
Cát Mĩ Lộ cười lạnh, “ Chính là bình hoa đó sao? Nhìn thôi cũng thấy không có chút năng lực gì, có thể làm được gì chứ?”
Cát Trì cũng gật đầu, “đúng vậy, đó chẳng qua cũng chỉ là một người mới đến, có thể có nặng lực gì? Dự án này vẫn là cần một đoàn đội có nhiều kinh nghiệm đến hoàn thành.”
Hạ An Nhiên không thể tiếp tục nghe được nữa.
Đúng là đang hợp tác bắt nạt người trung thực mà.
Trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bởi vì động tĩnh đột ngột này nên ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc đều nhìn/hướng về phía cu'a.
Lúc nhìn thấy Hạ An Nhiên đều cảm thấy có chút bất ngờ. Cát Mĩ Lộ mở miệng chỉ trích, “ Cô đến đây làm gì?”
Hạ An Nhiên mặt không đổi sắc nhìn Cát Mĩ Lộ, “ Cô nói, dự án này là cô và nghiên cứu viên Đoạn Thư cùng nhau hợp tác, vậy tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, cô có biết chất xúc tác quan trọng nhất trong dự án này là gì không?”
Sắc mặt Cát Mĩ Lộ ngưng lại.
Chất xúc tác gi?
Cô không biết trong dự án này có dùng đến chất xúc tác đặc biệt gì đó a.
Hạ An Nhiên thấy Cát Mĩ Lộ không biết đến chuyện này, liền cười rộ lên, " Cô đến chất xúc tác quan trọng nhất cũng không biết là gì, lại còn không biết xấu hỗ nói dự án này cũng có phần của cô?”
Tuy rằng Hạ An Nhiên không phủ nhận, tiền kỳ thì Cát Mĩ Lộ có thể làm không ít việc.
Nhưng một kẻ châm/đốt lửa nhìn thấy đầu bếp làm ra một món ăn ngon liền đi nói khắp nơi là món ăn đó là do cô ta làm thì...
Có phải là có chút buồn nôn không?
Làm bao nhiêu thì được bấy nhiêu, hà tất phải tranh giành thứ không thuộc về mình chứ?
Hạ An Nhiên nhìn Cát Mĩ Lộ chằm chằm, “ Hôm kia không phải là cộ còn nhắc nhở tôi phải làm việc cho tốt sao? Sao đến lượt cô thì lại tiêu chuẩn kép như vậy, bắt đầu đi cướp thành quả của người khác sao?” ( Tiêu chuẩn kép: là cách gọi việc nhìn nhận 1 sự việc theo 2 cách khác nhau của cùng 1 người. Tóm lại chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng sai.)
Cát Mĩ Lộ có chút tức giận.
Con tiện nhân này đang nói linh tinh cái gì.
Cô ta chẳng qua chỉ là muốn giành được thứ nên thuộc về mình, tại sao qua miệng của cô lại trở thành như vậy?
Chỉ là Cát Mĩ Lộ thực sự không biết, chất xúc tác đó là gì.
Hơn nữa, Cát Mĩ Lộ nghĩ lại, chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, Đoạn Thủ có thể phát hiện ra chất xúc tác gì?
Đây chắc chắn là một cái cởi
Thế là Cát Mĩ Lộ nói vô cùng chính đáng, " Trong dự án này, căn bản không có sự tồn tại của chất xúc tác!