Hạ An Nhiên cũng biết rằng tất cả mọi người vào Viện nghiên cứu tập đoàn Lăng Thị đều có năng lực. Mà những người có năng lực, thì khó tránh khỏi sự kiêu ngạo.
Nhưng chỉ vì ngoại hình của cô ấy, liền tự nhận định rằng cô ấy không có năng lực, còn yêu cầu cô cút ra khỏi Viện nghiên cứu?
Hạ An Nhiên tiến một bước về phía Cát Mĩ Lộ, nhẹ nhàng nhìn cô ta " Như vậy xem ra, cô hẳn là một người lợi hại? Chà, cô có thể cho tôi biết về thành tích của cô không? Loại thuốc cô đã nghiên cứu, loại nào đang bán trên thị trường? Tôi sẽ tìm hiểu và hướng về cô học tập tốt một chút "
Cát Mĩ Lộ mặt hơi cứng đờ.
Một nhà nghiên cứu trong lĩnh vực thuốc có thể nghiên cứu một loại thuốc đưa ra bán trên thị trường, đó là một thành tựu lớn.
Cát Mĩ Lộ hiện đã ngoài 30 tuổi.
Mặc dù cô ta đã tham gia vào một số dự án dược vật, nhưng vẫn chưa có loại thuốc nào trên thị trường.
Khi Hạ An Nhiên nhìn thấy giọng nói của Cát Mĩ Lộ bị ngộp thở, thì có chút thương hại, "Cho nên, cô thực sự không có tác phẩm nào của mình!Tôi còn nghĩ cô thực sự rất lợi hại."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cát Mĩ Lộ hung hăng nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên, "Ai có thể chỉ mới ba mươi tuổi, đã có thành tựu như vậy?".
Hạ An Nhiên vô cùng vô tội nói: " Thu Lương Nhạc không phải đã làm được như vậy sao? Trước năm 30 tuổi, ông ấy đã nghiên cứu thành công rất nhiều loại thuốc và đưa ra thị trường, và chúng còn được thị trường công nhận"
Cát Mĩ Lộ càng muốn ói ra máu, " Lấy giáo sư Thu so sánh với tôi sao? Tôi còn chưa đạt đến trình độ đó."
Hạ An Nhiên nhướng mắt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Cô cũng biết mình chưa đạt đến trình độ đó, dựa vào cái gì lại khoa tay múa chân như vậy?".
Ngay cả Thu Khanh Khanh năm đó cũng chưa từng nói như vậy với cô ấy.
Người dì trong thời kì tiền mãn kinh này có tư cách gì mà chỉ trích cô?
Khuôn mặt vốn vẫn xinh đẹp của Hạ An Nhiên dần dần biến sắc. Những người có thể vào Viện nghiên cứu này đều là những người có năng lực.
Chỉ là đôi khi năng lực là một chuyện, nhân phẩm con người là một chuyện khác.
Trong mắt cô ấy, nhâm phẩm so với năng lực quan trọng hơn.
Nhưng một người chỉ mới nhìn diện mạo của người khác, liền phủ định năng lực của họ, cũng không biết người này nhân phẩm tốt cỡ nào.
Đến gần Cát Mĩ Lộ một bước, “ Người như cô, rõ ràng là nhân phẩm cô không tốt"
Cát Mĩ Lệ ban đầu muốn cảnh cáo chiếc bình hoa này một chút, làm sao nghĩ đến chuyện bị chiếc bình hoa này cảnh cáo ngược lại?
Trong nháy mắt nổi giận, không nhịn được nói: "Cô là một cái bình hoa, cô có tư cách gì chỉ trích tôi? Cũng chỉ là loại đi dụ dỗ đàn ông?".
Hạ An Nhiên rất nhẹ nhàng, ận cần nhắc nhở, "Cô à, cô già rồi tức giận như vậy, cỗ rất dễ bị rối loạn nội tiết, một khi nội tiết rối loạn, cô sẽ dễ dàng bước vào thời kỳ mãn kinh sớm, sau đó tính khí của cô chỉ càng tồi tệ hơn thôi, tuần hoàn như thế sẽ càng ngày càng xấu..... Tình trạng của cô thật khủng khiếp, phải bước vào tuổi già sớm. "
Cát Mĩ Lộ đã rất tức giận khi nghe thấy âm thanh của hai chữ "Cô ơi".
Nhưng Hạ An Nhiên không sợ hãi chút nào.
Cô không khách khí duỗi tay ra, giật lấy quả mận chua trên tay của đối phương, bỏ lên khay của mình.
Sau đó, quay đầu lại và thản nhiên rời đi.
Cát Mĩ Lộ lạnh lùng nhìn bóng lưng Hạ An Nhiên rời đi, tức giận ném khay sang một bền. Một người phụ nữ chứng kiến toàn bộ quá trình đã đến gần Cát Mĩ Lộ và khuyên: "Tính khí của giới trẻ bây giờ rất kém, không nên tức giận"
Cát Mĩ Lộ tức giận đến phát run, "Tôi chưa từng thấy qua, đã đi cửa sau lại còn kiêu ngạo như vậy, tối nhất định phải báo cáo."
Người phụ nữ an ủi: "Cô ta hiện tại đi theo Đoạn Thư... Haha, Đoạn Thư là ai, tôi và cô đều biết rõ, tiểu công chúa hư hỏng này ở trong tay hắn, làm sao có thể có cuộc sống tốt đẹp? Chúng ta cứ chờ xui xẻo tới với cô ta thôi"