**********
Chương 243: Thiếu phu nhân sẽ không mang thai, phải không?
Buồi tối, Lăng Mặc trở về nhà.
Khi ăn tối, Lăng Mặc nhận thấy có điều gì đó không ổn với con mèo hoang nhỏ.
Nhìn anh với nụ cười kì quái trong suốt quá trình ăn thì cũng thôi đi, còn ân cần chủ động gặp thức ăn cho anh nữa.
Như thể đối xử với anh như một bệnh nhân sắp chết...
Dưới "siêu đãi ngộ" như vậy, Lăng Mặc hoàn toàn không thể nuốt trỗi được. Đặt đũa xuống, anh liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ, "Nói đi, lại gây ra chuyện gì sao?"
Hạ An Nhiên vốn đang tốt bụng gắp thức ăn cho Lăng
Mặc sững sờ, "Tôi gẫy chuyện? Tại sao tôi lại không biết?"
Lăng Mộ kiên định nói: "Không việc gì mà tỏ vẻ nịnh bợ, nhất định phải có chuyện."
Hạ An Nhiên vô tội giải thích, "Tôi thấy anh quá gầy. Phải ăn nhiều một chút."
Lăng Mặc vô cùng nghi hoặc, cứ như vậy nhìn cô. Hạ An Nhiên: “...”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cô ấy thực sự là muốn trở thành một "người vợ tốt"
Tuy nhiên, Lăng Mặc nhìn cô chằm chằm với ánh mắt này, khiến cô cảm thấy mình giống như một tên trộm nhỏ suốt ngày đi gây chuyện.
Hạ An Nhiên không vui.
Lấy lại thức ăn trong bát đã gắp cho Lăng Mặc, hung hằng nói: " Không thích thì trả lại đây!"
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ gắp lại những món ăn trong bát của mình, Lăng Mặc không hài lòng duỗi đũa ra, giành lại thức ăn bỏ vào bát một lần nữa, Nếu đã cho tôi, thì nó là của tôi." 11
Hạ An Nhiên giật giật khỏe miệng vài cái
Cô cảm thấy đồng cảm với anh ấy, nhưng anh ấy lại không hấp thụ được.
Hạ An Nhiên không thể làm một người vợ tốt, người ta thực sự là đang muốn đuổi cổ.
Ha ha ha... Thật người đàn ông Đức Hạnh!
Hạ An Nhiên ngừng gắp đồ ăn trong bát anh, gắp một miếng chả cá trước mặt.
Chỉ là, ngay khi gắp miếng chả cá vào bát, cô còn chưa kịp ăn thì đã cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, không chịu được liền che miệng chạy về phía phòng tắm.
Khi thấy vậy, Lăng Mặc nhanh chóng bỏ đũa xuống và chạy theo sau.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé đang nôn mửa đến chết trong phòng tắm, Lăng Mặc không ngừng lo lắng vỗ lưng cô ấy, cố gắng làm cho cô ấy bắt buồn nỗi một chút.
Thật lâu sau đó, Hạ An Nhiên cuối cùng cũng nên sạch. Khi đứng dậy, đúng lúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám của Lắng Mặc.
Nghĩ đến việc vừa rồi anh ấy vỗ vào lưng cô, trong lòng Hạ An Nhiên lại tràn đầy ấm áp.
Người điên này cũng biết quan tâm chăm sóc người khác.
Mới cảm động chưa được ba giây, Hạ An Nhiên liền nghe được Lăng Mặc lạnh lũng mắng, "Cô lại ăn vùng?"
Hạ An Nhiên tức giận đến không thể giải thích được, nghiến răng nghiến lợi quát: "Tôi không có ăn vụng!!"
Lúc trước, Hạ An Nhiên cảm thấy mặc kệ là tại sao phụ nữ thấy khó chịu, người đàn ông nên chuẩn bị cho cô ấy một cốc nước ấm, đây chính là việc người đàn ông chính trực nên làm.
Nhưng sau khi gặp Lăng Mặc, cô mới biết cái gọi là " Trên trời còn có trời cao hơn" Cô cảm thấy khó chịu nên buồn nôn, người đàn ông này liền cho rằng cô ăn vụng! Muốn biến cô thành một con quái vật tham ăn.
Sau khi Hạ An Nhiên gào lên với Lăng Mặc, cô không muốn ăn một chút nào, tức giận chạy ra ngoài. Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ chạy đi, nhíu mày thật chặt.
Rõ ràng là mèo hoang nhỏ không biết tiết chế cảm xúc, anh vừa mới kiểm soát một chút, liền nóng nảy bỏ chạy ra ngoài.
Người phụ nữ này, thật sự đã quá được nuông chiều
Khi Lăng Mặc đến đại sảnh, anh ấy lạnh lùng gọi Tôn quản gia tới, mỏng giọng mắng: "Lời nói của tôi bây giờ vô dụng sao? Tại sao lại để cho cô ấy ăn vụng!"
Tôn quản gia sửng sốt một chút, lập tức hiểu được Thiếu gia đang nói cái gì, nghiêm túc lắc đầu, "Trà sáng và trà chiều đều không có chuẩn bị cho Thiếu phu nhân."
Ông ấy cũng không muốn làm khó Thiếu phu nhân, lúc trước Thiếu gia đã ra lệnh nặng, như vậy, ông ấy chỉ có thể tạm nghe lời, để cho Thiếu phu nhân phải chịu uất ức một thời gian.
Đợi cho thiếu gia không quan tâm đến chuyện này nữa, sẽ bắt đầu khôi phục chế độ “ ăn vặt” cho cô ấy trở lại.
Nhưng hiện tại nhìn tình hình này, chắc chắn không thể khôi phục được trong lúc này.
Tuy nhiên, Tôn quản gia lại tốt bụng nhắc nhở một lần nữa, "Con gái thường thích ăn đồ ngon. Thiếu gia quản chuyện ăn vặt của cô ấy như vậy, chắc chắn tầm trạng cô ấy sẽ không vui."
Lăng Mặc mắng, "Ông không nhìn thấy cô ấy vừa ăn vừa nôn à?"
Đầu óc của Tôn quản gia bỗng nhiên lóe ra.
Thiếu phu nhân lại ói?
Có vẻ như trước đó, ông ấy cũng từng bắt gặp Thiếu phu nhân chạy vào nhà tắm với cảm giác buồn nôn và khó chịu....
Tôn quản gia, một quản gia đặc biệt giàu kinh nghiệm, đột nhiên trong đầu nảy lên một suy nghĩ.
Thiếu phu nhân không phải mang thai chứ, phải không?