Những chuyện mà Lăng Mặc tiết lộ ở đồn cảnh sát, chỉ là một số chuyện Hạ An Nhiên có thể biết mà thôi.
Mặc dù anh đã sống chung với cô trong một khoảng thời gian dài như vậy, cô luôn có biểu hiện không muốn xen vào việc của người khác, chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ một thế giới nhỏ của mình.
Nhưng Lăng Mặc có thể cảm nhận được rất rõ ràng, con mèo hoang nhỏ này không có cảm giác thân thuộc và an toàn.
Chỉ có để cho cô tham gia một số chuyện, biết một số tình hình, thì cô mới có thể khiến cô an tâm.
Dù là lúc đầu anh có thể trừng trị bà Lý Nhân, trừng trị chi thứ dễ như trở bàn tay. . . Nhưng anh vẫn để cho mèo hoang nhỏ đi xử lý.
Lần này cũng như vậy.
Thay vì để cho mèo hoang nhỏ âm thầm lo lắng cho anh, thì chi bằng để cho cô biết được một số tình hình.
Còn những chuyện không nên để cho cô biết, thì đương nhiên anh sẽ không nói nhiều ờ trước mặt cô.
Giống như những gì anh đã nói với Thu Tử Châu vào lúc này.
Ánh mắt của Lăng Mặc rất lạnh lùng, “Nhóm kẻ giết người tập kích Trân Bảo Các, thuê tổ
chức lính đánh thuê ‘Warrior’ làm bia đỡ đạn để quấy nhiễu tầm mắt truy đuổi của chúng ta, để bọn họ có thể thuận lợi chạy trốn khỏi Kinh Đô. Mà Giang Nhụy Nghiên thông qua đường dây ngầm của nhà họ Giang để mua kẻ giết người, cũng thuê tổ chức lính đánh thuê ‘Warrior’ tới tập kích tôi. . .”
ỏ’ đồn cảnh sát, Tôn Nguyên và Hạ An Nhiên đều hiểu lầm ý của anh.
Cũng không phải là Lăng Mặc đã nhìn thấy đồng tiền xu ở trên người kẻ hung ác tập kích Trân Bảo Các, mà là anh đã phát hiện ra những lính đánh thuê ‘Warrior’ đã đánh yểm trợ cho bọn họ.
Hơn nữa, anh đã sớm sai người điều tra đồng tiền xu đó.
Đồng tiền xu đó là đồng tiền xu độc nhất vô nhị do nội bộ của tổ chức lính đánh thuê “Warrior” tạo ra, chỉ có người hoàn thành đủ nhiệm vụ, mới có thể được thưởng đồng tiền xu đó.
Mà tổ chức lính đánh thuê này cũng không quá nổi tiếng, nên cũng không có quá nhiều người biết.
Nhưng tại sao lại có hai nhóm lính đánh thuê “Warrior” lộ ra ở Trung Quốc ?
Thu Tử Châu lập tức hiểu được ý tứ ở trong lời nói của anh, “Lão đại, ý anh nói là nhóm kẻ giết người đó có liên quan đến nhà họ Giang?”
Trước đây Lăng Mặc chưa bao giờ nghi ngờ nhà họ Giang.
Nhưng bây giờ, có một số trùng hợp khiến anh không thể không chú ý tới thế lực ngầm đang ở dưới mí mắt của anh.
Mà bỗng nhiên Thu Tử Châu lại nghĩ tới một chuyện khác, “Tôi nhớ nhà họ Giang có một tiểu đội ẩn trốn rất sâu, nó đã từng liều mạng chém giết và mở ra một con đường máu cho nhà họ Giang ở Đông Nam Á, bây giờ nhà họ Giang thông qua con đường đó để bí mật vận chuyển các loại vàng bạc châu báu ở trong nước đến nước ngoài nhằm tìm kiếm
món lãi kếch xù.”
Lăng Mặc lạnh nhạt nặn ra tên của tiểu đội kia, “Ong độc!”
Không bao lâu sau, Lăng Mặc đã đến nơi hẹn.
Sau khi bước vào phòng riêng, anh nhìn thấy ông chủ Giang và Giang Thụy Đình đều ở đây.
Sau khi Lăng Mặc ngồi xuống, Giang Thụy Đình lập tức lấy ra một phần tài liệu đưa cho Lăng Mặc.
Lăng Mặc nhận lấy, nhưng anh không hề liếc nhìn, anh thuận tay đặt lên trên bàn.
Rõ ràng trên mặt của Giang Thụy Đình thoáng qua một tia khó chịu.
Ông chủ Giang lại không quan tâm, ông ta còn chủ động mở miệng, “Liên quan tới chuyện của Nhụy Nghiên, tôi cũng mới biết được một số tình hình, không ngờ con bé lại mua kẻ hung ác tập kích cậu, nhưng đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của con bé, nhà họ Giang chúng tôi không hề hay biết gì cả.”
ông chủ Giang trực tiếp phủi sạch mối quan hệ của Giang Nhụy Nghiên với nhà họ Giang.
Vẻ mặt của Lăng Mặc nhàn nhạt, “Cô ta thông qua quan hệ của một số người trong nhà họ Giang, nên mới cỏ thể tìm được lính đánh thuê.”
Ông chủ Giang: “Tôi đã xử lý người tìm lính đánh thuê giúp con bé! Còn về đứa con gái không nên thân đó của tôi, tôi sẽ không làm bất kỳ ngụy biện nào cho con bé, nó đã làm ra chuyện như vậy, thì nó nên trả giá tương ứng, coi như tôi không có đứa con gái này, chuyện sau này hãy để cho cảnh sát dựa theo phép tắc mà làm việc!”
Giang Thụy Đình hơi bất ngờ.
Cha lại vứt bỏ Giang Nhụy Nghiên mà không hề do dự!
Mà Lăng Mặc cũng không hề ngạc nhiên đối với chuyện này.
Từ trước đến nay người nhà họ Giang luôn kinh doanh ở những nơi có được lợi nhiều nhất, nên bọn họ đã thiếu hụt tính người từ trong xương tủy.
Ông chủ Giang còn nói: “Nhưng, suy cho cùng nó cũng là con gái của tôi, nó đã khiến cậu lo lắng sợ hãi, nên nhà họ Giang chúng tôi cũng cỏ trách nhiệm!”
Sau đó ông ta chỉ vào tài liệu bị Lăng Mặc đặt ở bên cạnh.