Không chỉ có một mình Hạ An Nhiên tò mò, Tôn Nguyên cũng vô cùng tò mò.
Vụ án cướp bóc ở Trân Bảo Các được coi như là một vụ án rất lớn.
Với tư cách là cảnh sát, Tôn Nguyên rất muốn xung phong đi đầu trong việc bắt giữ những tên côn đồ đỏ!
Nhưng vụ án đó xảy ra ở Kinh Đô, chủ yếu vẫn là do cảnh sát bên kia đang điều tra đuổi bắt, cho dù Tôn Nguyên muốn cống hiến sức mình thì cũng không có chỗ để cho anh ấy cống hiến.
Mà hôm nay các tên lính đánh thuê lại tập kích cậu cả Lăng ở thành phố Lô Hải, là
những kẻ giết người cùng một phe với những kẻ đã cướp bóc Trân Bảo Các, nên dĩ nhiên là anh ấy có thể tham gia.
Lăng Mặc đối mặt với hai người đang cần gấp câu trả lời ở trước mặt, giọng điệu của anh trầm lắng: “Mặc dù trên người bọn họ đều có những đồng tiền xu giống nhau, nhưng tôi cũng không cảm thấy bọn họ là người một phe, vốn dĩ nhóm lính đánh thuê tập kích tôi chỉ là một đám người ô hợp.”
Hạ An Nhiên:”. . .”
Có phải Lăng Mặc đã quá kiêu ngạo rồi hay không.
Sao anh lại cảm thấy nhóm lính đánh thuê cầm vũ khí kia là một đám người ô hợp.
Lúc ấy cô đã sợ đến mức choáng váng, có được không!
Nhưng, nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh của Lăng Mặc khi đối mặt với sự tập kích, cùng với tốc độ mà các vệ sĩ của Lăng Mặc trừng trị đối phương mà nói, thì dường như nhỏm lính đánh thuê kia thật sự không đáng là gì.
Nhưng những kẻ giết người tập kích Trân Bảo Các lại vô cùng tàn nhẫn, giá trị vũ lực cũng rất cao!
So sánh hai bên, Hạ An Nhiên cảm thấy lính đánh thuê tập kích bọn họ, thật sự đúng là rất yếu.
Hạ An Nhiên đồng ý với những lời của Lăng Mặc.
“Nếu như là người ở trong cùng một đoàn đội thì giá trị vũ lực không thể chênh lệch lớn như vậy, điều này chứng tỏ là hai nhóm người này có thể ngẫu nhiên có được đồng tiền xu này . . . Vậy chúng ta có thể bắt đầu từ đồng tiền xu này không? Điều tra rõ nguồn gốc của đồng tiền xu này, nói không chừng chúng ta có thể điều tra ra được manh mối của các kẻ giết người tập kích Trân Bảo Các.”
Những kẻ giết người tập kích Trân Bảo Các
rất xảo trá.
Cho tới bây giờ, dường như bên nhà họ Thu cũng chưa bắt được người nào.
Nói không chừng đồng tiền xu này chính là một điểm mấu chốt.
Hạ An Nhiên cũng đột nhiên hiểu được ý nghĩ những lời nói lúc nãy của Lăng Mặc, “Anh bảo Tôn Nguyên đừng ra tay với ‘Khách sạn số Sáu’, là lo lắng sẽ bứt dây động rừng sao?”
Lăng Mặc vươn tay xoa đầu mèo hoang nhỏ, “Còn không tính là quá ngốc.”
“Đầu óc của em rất thông minh, có được không!” Hạ An Nhiên kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Hơn nữa đồng tiền xu này manh mối
quan trọng, nhưng đó vẫn là do em cung cấp cho anh! Nếu không thì sao anh lại bỗng nhiên có được manh mối liên quan tới kẻ giết người ở Trân Bảo Các chứ?”
Trong lời nói của Lăng Mặc mang theo sự dỗ dành dịu dàng,” Đúng, là vợ đã cung cấp cho anh một manh mối quan trọng.”
Vốn dĩ Tôn Nguyên đang tập trung vào vụ án, nhưng khi anh ấy nhìn tháy thái độ cưng chiều của cậu chủ đối với mợ chủ . . .
Bỗng nhiên anh ấy nhớ tới lý do từ chối của mình khi chú nhà mình giục cưới.
Chú của anh ấy nói: Cậu chủ cũng đã bắt đầu yêu đương, anh ấy còn có tư cách gì mà không yêu đương kết hôn lấy vợ sinh con!
Lúc ấy Tôn Nguyên còn phản kích, đối phương vì giục anh ấy cưới mà những lời bậy bạ gì cũng có thể nói ra.
Nhưng bây giờ anh ấy phát hiện, không phải là chú của anh ấy nói mò, mà là bây giờ anh ấy sắp mù mắt rồi!
Quả nhiên phụ nữ là thứ cho người đàn ông sa đọa!
Tôn Nguyên ho khan một tiếng, “Vậy trước
tiên tôi sẽ nhìn chằm chằm vào ‘Khách sạn số Sáu’ từ phía sau, sau đó bắt đầu điều tra lính đánh thuê, xem thử có thể điều tra ra được manh mối gì không.”
Lăng Mặc nhắc nhở một câu, “Trước tiên hãy bắt đầu điều tra ai là người hạ độc bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!