Yết hầu của Lăng Mặc lăn lăn, anh khẽ mỉm cười với Hạ An Nhiên đang hốt hoảng, “Bà xã có muốn thử kích cỡ của những bộ quần áo này hay không?”
Hạ An Nhiên từ chối một cách sạch sẽ gọn gàng, “Không muốn!”
Nụ cười của Lăng Mặc càng trở nên dịu dàng, anh phát ra sự cám dỗ đánh vào tâm hồn của cô,
“Còn muốn đầu tư không?”
Hạ An Nhiên:
Fuck, nhà tư bản cực kì độc ác đáng chết này!!!
Trong lòng Hạ An Nhiên cảm thấy MMP, cô ước gì có thể gõ chết tên cẩu đàn ông ở trước mặt này.
Nhưng mà. . . Cô không thể!
Người ở trước mặt là kim chủ papa, là người mà cô còn phải ôm bắp đùi.
Hạ An Nhiên đẩu tranh suy nghĩ ở trong đầu một lúc lâu, cuối cùng cũng sự kích động vẫn chiến thắng lý trí.
Cô nhìn lướt qua quần áo được treo trong tủ, sau đó cô lại nhìn Lãng Mặc vẫn đang rất bình tĩnh.
Anh bảo cô thử kích cỡ gì đỏ.
Rõ ràng là muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô khi mặc những bộ quần áo này.
Hạ An Nhiên biết có một số việc không thể tránh được, hôm nay cho dù cô không mặc, nhưng tên cẩu đàn ông biến thái này vẫn sẽ nghĩ cách bảo cô mặc vào lúc khác.
Nhưng, cho dù cô có mặc thì cũng phải mặc những bộ quần áo có giá trị.
Cũng không thể giống như tối hôm qua, sau khi cô bị lừa phải mặc vào thì cô cũng không có cảm giác gì.
Hạ An Nhiên bỗng nhiên nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc bằng vẻ mặt nghiêm túc,
“Em có thể thử, nhưng chỉ thử một lần, anh phải nói cho em biết một khoản đầu tư, được không? Em cũng không thể thử quần áo mãi được, như vậy rất thiệt thòi!”
Lăng Mặc thở mạnh nói: “Một lần bù trừ cho nhau sẽ có một khoản đầu tư năm ngàn vạn.”
Hạ An Nhiên bị năm ngàn vạn này đánh bất tỉnh.
Đâu còn xấu hổ gì nữa. . .
Đôi mắt của cô sáng lên, cô không thể tưởng tượng nổi và muốn khẳng định lại một lần nữa, “Một lần là năm ngàn vạn?”
Lăng Mặc gật đầu,” Đúng.”
Đôi mắt của Hạ An Nhiên càng trở nên sáng ngời sáng chói, hóa
ra cô cosplay lại đáng tiền như vậy!
Cô nhanh chóng chỉ vào quần áo trong tủ, “Anh nói, thử bộ kia sao? Không. . . Hôm nay em còn có thể thử tất cả!”
Lăng Mặc thấy mèo hoang nhỏ vô cùng hứng thú, nên anh lười biếng ngồi ở bên mép giường, anh nói với ánh mắt thâm thúy: “Không vội, chúng ta sẽ thử từng cái, hôm nay em có thề tùy tiện chọn trước một bộ.”
Nếu là cô chọn, dĩ nhiên cô sẽ lưa chon bô có nhiều vải nhất.
Chỉ là, sau khi cô chạy vào phòng vệ sinh đề thay đồ và đi ra ngoài, thì Hạ An Nhiên vẫn cảm thấy hơi xâu hô.
Cho dù nhiều vải thì cũng không che được cơ thể.
Điều quan trọng là bộ quần áo công sở cũ nát này, không chỉ lộ bụng, mà còn lộ bắp đùi, còn lộ lưng!
Nhưng lúc nãy cô không phát hiện! ! !
Nên cho tới lúc này cô cũng không nhịn được mà cầm khăn
lông trong phòng vệ sinh để quấn lấy cơ thể của mình.
Khi ánh mắt của Lăng Mặc rơi vào trên khăn lông, anh nhàn nhạt hỏi một câu, “Bộ quần áo này còn có phụ kiện gì không?”
Hạ An Nhiên chì đành phải ném khăn lông sang một bên.
Lăng Mặc nhìn vóc người tinh xảo lả lướt của con mèo hoang nhỏ trước mặt, đang bày ra ở trước mặt anh.
Đôi mắt của anh nóng bỏng như lửa, ngọn lửa trong đôi mắt của
anh có thể thiêu cháy tất cả đồng cỏ trên thảo nguyên.