Trong đôi mắt của Lục Khả Tình mang theo sự đau khổ, “Em thấy tỏi xuất hiện ở hội đấu giá của Kinh Đô, cảm thấy tôi được người đàn ông bao nuôi, làm người tình, có phải không? !”
Hạ An Nhiên lập tức nhìn cô ấy bằng ánh mắt phức tạp, “Người dẫn chị bước vào, có lẽ là một người đàn ông, đúng không?”
Lục Khả Tình gật đầu,” Đúng, là một người đàn ông.”
“Buổi đấu giá đó có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc về thân phận của khách, sao một người đàn ông
bình thường lại có thể tùy tiện dẫn một người phụ nữ vào? Mà sau khi chúng ta gặp nhau, chị nói chị vẫn độc thân. . . Có phải chị đang giấu thân phận của người đàn ông đó không?”
Hạ An Nhiên cũng hy vọng Lục Khả Tình là yêu đương bình thường, là bạn trai cô ấy dẫn cô ấy bước vào địa điềm đấu giá.
Nhưng rõ ràng Lục Khả Tình đang che giấu.
Mà rõ ràng kiểu che giấu này hơi mờ ám, sao có thể khiến cô không suy nghĩ nhiều?
Lục Khả Tình bị hỏi thì nhất thời im lặng.
Hạ An Nhiên lộ ra sự thất vọng cực lớn, “Chúng ta ở cô nhi viện, đã gặp phải rất nhiều chuyện tệ hại, nhưng chúng ta đều không đi tới một bước kia.. . Tôi thật sự không ngờ, sau khi rời khỏi cô nhi viện, chị lại sa đọa như vậy.”
Lục Khả Tinh giống như bị kích thích, giọng nói của cô ấy trở nên lớn hơn, “Tôi không có!”
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy, “Vậy chị có quan hệ như thế nào với người đàn ông
kia? Đừng bảo là. . . Chỉ là quan hệ khác giới đơn thuần, chúng ta không phải trẻ con, kiểu lời nói dối này thì không cần nói ra.”
Lục Khả Tình nghênh đón ánh mắt của Hạ An Nhiên, “Tôi không có làm ra chuyện phá hoại gia đình của người khác, bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân, chúng tôi là một người đàn ông chưa lập gia đình, một người phụ nữ chưa lấy chồng! Chúng tôi ở cùng nhau. . . Là bời vì tình yêu!”
Đang nói chuyện, Lục Khả Tình cảm thấy tủi thân, nước mắt của cô ấy rơi xuống.
“Tại sao trước đây tôi không nói cho cô biết. . . Bởi vì, tôi biết, tôi và anh ấy nhất định là một tình yêu lao vào chỗ chết, chúng ta đã định trước rằng không có tương lai. . .”
Hạ An Nhiên đối mặt với giọt nước mắt bất chợt của Lục Khả Tình, cô hơi ngẩn người.
Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai chỗ nào rồi sao?
Mà Lục Khả Tỉnh nghẹn ngào, bắt đầu lẩm bẩm tự thuật một số chuyện.
“Sau khi tôi rời khỏi cô nhi viện, không có văn hóa, không có năng lực , chỉ có thể làm nhân viên phục vụ ờ trong tiệm cơm.”
“Có một lần, có một công tử nhà giàu uống say ở trong tiệm, định quấy rối tôi, là anh ấy xuất hiện cứu tôi, trong khoảnh khắc đó, tâm hồn thiếu nữ của tôi đã thầm bằng lòng..
“Anh ấy là khách quen của tiệm cơm chúng tôi, rất thích mua say một mình, nên tôi không nhịn được muốn đi cùng anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!