Hạ An Nhiên vẫn muốn tránh theo bản năng.
Nhưng…
Lăng Mặc đã sớm vòng lấy eo cô, khiến Hạ An Nhiên không thể tránh thoát được.
Lăng Mặc thì thầm vào tai cô, “Không phải là vợ muốn gặm anh sao?
Sau khi lông mi cong dài của Hạ An Nhiên khẽ chớp mấy lần, cô
không hề khách sáo cắn lên môi anh thật mạnh.
Ý muốn lúc đầu của cô là nếu không gặm anh chảy máu, cô thề sẽ không bỏ qua.
Ai bảo anh chủ động muốn bị gặm.
Nhưng chỉ mới cắn một cái, Hạ An Nhiên đã mềm lòng.
Không nỡ ra tay tàn nhẫn!
Nhưng người đàn ông vô sỉ này lại đánh chiếm thành trì sau khi cô buông lỏng anh ra…
Hạ An Nhiên khóc rôi.
Trong thời đại này ai mềm lòng thì người đó chịu thiệt.
Cô vừa mềm lòng thì đã rơi vào thế bất lợi, hoàn toàn không hề có sức lực đẻ ngăn cản anh.
Hạ An Nhiên muốn phản kích.
Nhưng cô không biết phải ra tay như thế nào, nếu không thì cắn lưỡi?
Ngay khi Hạ An Nhiên suy nghĩ làm thế nào để mưu tính Lăng Mặc, thì bỗng nhiên cửa phòng bị
đẩy ra.
Hạ An Nhiên muốn phản kích cũng trở nên ngây người.
Mà sau khi bầu không khí trở nên khó xử trong vài giây, Hạ An Nhiên dùng sức đẩy Lăng Mặc ra, giả vờ như tự nhiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Mặc cau mày, rõ ràng anh rất không vui khi Tôn quản gia đến.
Khi Tôn quản gia đẩy cửa bước vào, ông ấy cũng ngây người.
Sau khi ông ấy nghe tin Hạ An Nhiên xảy ra chuyện, ông ấy lập tức nhanh chóng chạy tới, lúc vừa đến cửa phòng, ông ấy cũng quên gõ cửa.
Nhưng ông ấy nào có nghĩ tới, sẽ quấy rầy đến Cậu chủ và Thiếu phu nhân.
Tôn quản gia ho khan mấy tiếng, giả vờ như không nhìn thấy gì, đi tới trước mặt Hạ An Nhiên, vô cùng ân cần, “Mợ chủ, nghe nói cô bị tập kích, không có bị thương gì chứ?” ông ấy oán trách nhìn Lăng Mặc, “Cậu chủ, sao cậu không bảo vệ mợ chủ
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!