Cả một đêm, Lăng Mặc đều không trở về.
Hạ An Nhiên cũng mất ngủ một cách khó hiểu.
Hơn tám giờ, lúc cô chuẩn bị lên lầu ăn chút đồ thì Bùi Kì gọi video đến.
Bùi Kì tỏ ra hoảng sợ: “Cô có biết gì chưa, tối hôm qua Trân Bảo Các xảy ra chuyện lớn đấy!”
Hạ An Nhiên gật đầu: “ừ, Trân
Bảo Các bị cướp đồ.”
Bùi Kì ngờ vực: “Sao cô biết?”
“Lăng Mặc đi giải quyết chuyện đó giúp Trân Bảo Các rồi.”
Bùi Kì trợn tròn mắt: “Cái gì? Diêm vương sống đi giải quyết rồi?” Sau đó vẻ mặt trở nên bình tĩnh lại: “Cũng đúng, đối mặt với những tên côn đồ độc ác tàn bạo như vậy, cũng chỉ có diêm vương sống mới trấn áp được.”
Hạ An Nhiên cau mày, mơ hồ cảm nhận được lời Bùi Kì có chút bất thường: “Cái gì mà độc ác tàn
bạo á?”
“Lẽ nào cô không biết ư, tên côn đồ đó hôm qua đã giết mười mấy nhân viên bảo an của Trân Bảo Các… Trên đường trốn chạy, nghe nói còn bắn chết rất nhiều người dân vô tội cùng với người truy bắt bọn chúng… Lần đầu tiên tôi thấy một chuyện độc ác tàn nhẫn như vậy xảy ra ở thành phố này đấy.”
Tay cầm điện thoại của Hạ An Nhiên trở nên run rẩy.
Vốn còn tưởng chỉ là bọn lưu manh bình thường, Lăng Mặc đi
giúp có lẽ cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
Lăng Mặc phải đối mặt với những kẻ hung ác tàn bạo đó ư?
Hơn nữa, nhớ lại Lăng Mặc cả đêm qua không quay trở về.
Sắc mặt Hạ An Nhiên bỗng trở nên trắng bệch, vội vàng dập cuộc gọi video của Bùi Kì, gọi vào số của Lăng Mặc.
Không có ai nghe máy!
Bình thường Lăng Mặc nhìn thấy điện thoại của cô đều lập tức
nghe máy, không thể nào không nghe được.
Hơi thở của Hạ An Nhiên trở nên gấp gáp, một ý nghĩ khủng khiếp bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Lẽ nào trong lúc giúp Trân Bảo Các truy bắt cướp, Lăng Mặc đã gặp chuyện rồi?
Sau khi Hạ An Nhiên có sự hoài nghi này, cô không thể ngồi yên được.
Cô chạy từ trên lầu xuống, cô phải đi tìm Lăng Mặc.
Nhưng vừa chạy đến cổng biệt thự thì một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Quý Phong ngăn cản Hạ An Nhiên đang bị kích động: “Thiếu phu nhân, cô như này là đang muốn làm gì?”
Giọng điệu của Hạ An Nhiên có chút nôn nóng: “Tôi phải đi tìm Lăng Mặc!”
Quý Phong lên tiếng ngăn cản: “Hôm qua thiếu gia đã đặc biệt dặn dò tôi, dặn tôi phải bảo vệ cô thật tốt rồi, tôi không thể tùy ý để cô rời đi được… Hơn nữa tình
hình bên ngoài rất nguy hiềm, không thích hợp để thiếu phu nhân ra ngoài đâu.”
Hạ An Nhiên nghe giọng điệu của Quý Phong, vẻ mặt trở nên sắc sảo: “Có phải anh biết chuyện gì rồi đúng không?”
Giọng điệu Quý Phong trầm xuống: “Đêm qua trên đường truy bắt cướp, người của chúng ta đều bị thương…”
Tim Hạ An Nhiên lại một lần nữa đập loạn lên: “Có người bị thương ư? Vậy Lăng Mặc thì sao? Anh ấy thế nào rồi?”
Quý Phong cam đoan một cách kiên định: “Thiếu phu nhân cô yên tâm, người của chúng tôi sẽ bảo vệ thiếu gia thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến cho thiếu gia xảy ra chuyện gì!”
Hạ An Nhiên không tin, giọng điệu không khỏi có chút gay gắt: “Hơn nửa năm trước, dưới sự bảo vệ của các người không phải Lăng Mặc vẫn xảy ra chuyện sao? Anh dựa vào cái gì mà bảo đảm với tôi như vậy? Dựa vào trước đây các người đã từng xảy chuyện?”
“Thiếu phu nhân, người bảo vệ
thiếu gia lần này thực lực và bản lĩnh hơn trước rất nhiều, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện hơn nửa năm trước một lần nữa.” Sau khi Quý Phong giải thích, lại đưa ra lời nhắc nhở: “Hơn nữa, cho dù cô có ra ngoài thì cũng chả giải quyết được chuyện gi cả… Liều mình rời đi thì chi bằng cô nên ở nhà để tránh một số phiền phức không cần thiết, đây mới là cách thực sự giúp thiếu gia, đề thiếu gia không phải bận tâm lo nghĩ…”
Vốn dĩ trong đầu Hạ An Nhiên chỉ muốn ra ngoài, chỉ muốn đi gặp Lăng Mặc.
Nhưng lời nhắc nhở của Quý Phong như một gáo nước lạnh dội vào lòng cô, buộc cô phải đối mặt với thực tế.
Nếu cô liều lĩnh ra ngoài, rất có khả năng còn gây thêm phiền phức cho Lăng Mặc!