Hạ An Nhiên không ngốc, đương nhiên cô hiểu ý Lạc phu nhân đang nói đến ai.
Là đang nói Lăng Mặc kém cỏi!
Hận không thể đóng cọc Lảng Mặc vào trên cây cột ô nhục.
Hạ An Nhiên cũng không muốn chồng mình bị nói như vậy liền giải thích với Lạc phu nhân: “Những chuyện đó vốn dĩ là do tôi gây nên, tôi cỏ thể tự mình giải quyết nên liền tự mình giải
quyết… không muốn lúc nào cũng khiến anh ấy phải lao tâm khổ tứ.”
Lạc phu nhân nghe vậy, vẻ mặt càng tỏ ra thích thú.
“Cô gái dám gánh vác như cỏ thật sự vô cùng hiếm có, tôi càng nhìn càng thấy quý mến!” Trực tiếp đưa ra lời mời: “Hay là như này đi, ngày mai cô đến nhà tôi làm khách nhé?”
Hạ An Nhiên cười gượng: “Thật ngại quá, tôi vẫn còn phải chăm sóc cha nuôi của tôi, đợi đến khi có thời gian tôi nhất định sẽ đến
hỏi thăm sức khỏe lão gia.”
“Được, vậy chúng ta kết bạn trên VVechat đi, có chuyện gì thì nhắn tin trên đó luôn.”
Lạc phu nhân rút điện thoại ra roquét mã QR của Hạ An Nhiên.
Sau đó liền liếc Lăng Mặc một cái rồi hừ một tiếng: “Có cây cột đá ờ đây, chúng ta nói chuyện có chút không tiện.”
Cây cột đá Lăng Mặc:
Người có ý đồ muốn nói đỡ cho Lăng Mặc Hạ An Nhiên: “…”
Sau khi Lạc phu nhân kết bạn trên VVeixin xong liền tươi cười rời đi trước.
Hạ An Nhiên nhìn theo bóng lưng Lạc phu nhân, cất điện thoại đi, tùy ý cảm khái một câu: “Lạc phu nhân là người nhiệt tình như vậy
đó!”
Vẻ mặt Lăng Mặc có chút biến đổi.
Lăng Mặc và Lạc phu nhân không hợp nhau cho lắm, trước kia còn có một chút cạnh tranh.
Nhưng giờ đây Lạc phu nhân lại
chủ động qua lại thân thiết với mèo hoang nhỏ, thật sự chỉ là vì mèo hoang nhỏ trước đây đã cứu Lạc lão gia một mạng thôi ư?
Lăng Mặc nhắc nhở một câu: “Duy trì khoảng cách với Lạc gia một chút.”
Hạ An Nhiên nghe vậy trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Không phải Lạc gia cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh đó chứ?”
Lăng Mặc: “Là có một chút cạnh tranh.”
“Anh có thể liệt kê danh sách đối
tượng của anh cho em được không? Sau này, thấy ai ở trong danh sách em sẽ chú ý một chút, để tránh em bị người ta nhắm đến mà vẫn hoàn toàn không hay biết gì.” Tuy nhiên, sau khi nói thầm, cô vẫnthu lại ý đùa: “Anh yên tâm đi, em có tính toán của mình mà.”
Đối mặt với người nhiệt tình một cách thái quá, Hạ An Nhiên vẫn luôn có sự cảnh giác.
Cho dù Lăng Mặc không nhắc thì cô vẫn sẽ có chừng mực.
Hạ An Nhiên và Lăng Mặc thong thả rời khỏi Trân Bảo Các.
Người bên ngoài sân đấu giá sớm đã tan rồi.
Người trong nhà cũng rời đi gần hết rồi.