Hạ An Nhiên đối diện với thái độ của Cố Kì, miễn cưỡng cảm thấy hài lòng.
Sau khi Cố Kì đi theo Thu Khanh Khanh, mặc dù anh ấy đã sáng dạ hơn trước rất nhiều, nhưng tính cách của cố Kì vô cùng ngây
ngô đơn thuần, từ trước đến giờ bất kì chuyện gì anh ấy đềukhông muốnsuy nghĩ theo hướng xấu nhất.
Nói trắng ra …
Anh là một người lớn lên trong nhà kính, chưa từng bị hủy hoại bởi lòng người hiểm ác.
Nếu ném cố Kì vào môi trường sống trước đây của Hạ An Nhiên, có lẽ không bao lâu anh sẽ bị bán bởi kẻ xấu trong trại trẻ mồ côi…
cô ây
Sau khi Cố Kì rời đi, Hạ An Nhiên và Lăng Mặc cũng bước ra khỏi hội trường.
Vừa đi, Hạ An Nhiên vừa than thở: “Không biết đến bao giờ cố Kì mới có thể trưởng thành được!”
Lăng Mặc tùy ý vòng tay ra ôm lấy eo của mèo hoang nhỏ: “Em thấy viện phó Chu có vấn đề gì à?”
Hạ An Nhiên khẽ cau mày: “Mặc
dù em biết mình không nên tùy tiện nghi ngờ, nhưng em cảm thấy lời nói của viện phó Chu vừa rồi có che giấu gì đó!”
Ông ấy nói không biết trong tay Hàn Nhã có điểm yếu gì, nhưng cô lại cảm thấy viện phó Chu biết!
Đây là trực giác của phụ nữ!
Hạ An Nhiên: “Bất luận ông ấy có vấn đề hay không, chỉ cần chúng ta thận trọng một chút, sẽ không có sự cố gì xảy ra.”
Đây là lý do vì sao, rõ ràng viện phó Chu thích hợp làm viện
trưởng hơn, nhưng cô lại đểcố Kì tiếp nhận.
Vì Cố Kì là người mả cô hoàn toàn tin tường.
Tay Lăng Mặc nhẹ nhàng trượt xuống bên hông của cô: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, không phải vợ vẫn có thể giải quyết được sao?” Anh không chút do dự khen một câu: “Lần này vợ rất lợi hại đó.”
Hạ An Nhiên dừng bước, ngước mắt lên, bật cười.
“Em sao có thể lợi hại bằng anh
được, anh đã đoán ra chuyện xảy ra với em ở đây, anh cũng đã tính trước những sai lầm mà em sẽ mắc phải … Nếu không, anh đã không sớm gọi Triệu Văn Uyênvề đây như vậy!”
Lẽ ra cô cũng cảm thấy bản thân mình rất lợi hại, nhưng không so sánh sẽ không có đau thương!
Giờ đây người lợi hại hơn cô lại có thể khen cô sao?
Cô cảm thấy sao mà mỉa mai!
Còn Lăng Mặc, người vốn chỉ muốn khen mèo hoang nhỏ một
câu thì lại bị mèo hoang nhỏ vặn lại không biết nên trả lời thế nào.
Sau một lúc im lặng, anh quay sang nhìn mèo hoang nhỏ: “Anh chỉ không muốn em bị người khác ức hiếp.”
Hạ An Nhiên hừ một tiếng: “Em thấy anh căn bản là không tin em có thể giải quyết được chuyện này!”
Ánh mắt Lăng Mặc u ám: “Nếu biếtem không thể tự mình giải quyết được, em nghĩ… anh sẽ chỉ sắp xếp Triệu Văn Uyên đến thôi sao?”
Hạ An Nhiên:
Nếu tên cẩu nam nhân này biết bản thân cô không thể giải quyết được chuyện này, nhất định anh sẽ đích thân xuất trận.
Tuy nhiên, điều này càng khiến Hạ An Nhiên tò mò và khó hiểu: “Sao anh lại biết em có thể đánh bại Giang Nhụy Nghiên và Lưu Khiếu Vĩ?”
Khóe miệng Lảng Mặc khẽ cong lên: “Bởi vì, em là Nhiễm An.”