Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL)

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Lăng Mộ tỏ ra ủy khuất: “Vậy nên
mới phải nhờ vợ giúp đỡ đó.”
Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói:”Vậy được thôi, sau này em sẽ giúp anh trông chừng.”
Những người khác:”…”
Đại bosscủa tập đoàn Lăng thị từ lúc nào lại trờ nên nhỏ bé như vậy?
Kết quả là nỗi sợ hãi trong lòng mọi người hoàn toàn tiêu tan.
Thậm chí nhìn cách Lăng Mặc và
Hạ An Nhiên chung sống với nhau, họ đều cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống nhau.
Chẳng phải khi bạn gái tức giận họ đều trở nên nhỏ bé như vậy sao?
Sau khi Hạ An Nhiên và Lăng Mặc nói vài câu liền dừng lại.
Bây giờ vẫn còn chuyện khác chưa xử lí.
Ánh mắt của Hạ An Nhiêndừng ở haiviện phó đang có mặt ỏ’ đó.
Đặc biệt là hai người đó, hai viện phó đã từng rất ủng hộ Lưu Khiếu Vĩ, lúc này đang vô cùng thấp thỏm không yên.
Mặc dù họ không quá đáng như Lưu Khiếu Vĩ nhưng họ cũng đã nói nhiều lời xúc phạm đến Hạ An Nhiên.
Bây giờ họ vẫn còn ở đây, chính là hy vọng Hạ An Nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận và không để họ có kết cục như Lưu Khiếu Vĩ. Hạ An Nhiên nhìn thật sâu về phía hai viện phó: “Hai người ở Long Đằng nhiều năm như vậy, cũng có không ít công lao… Nhưng
tình hình hiện tại xem ra, hai người có lẽ cũng không còn phù hợp với Long Đằng nữa!”
Đối với những người có suy nghĩ lệch lạc, Hạ An Nhiên cũng không bằng lòng giữ lại nữa.
Nếu không, sau này họ chắc chắn sẽ phản bội Long Đằng vì những mối quan hệ khác.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không để “nguy cơ” này tồn tại.
Nếu đã như vậy thì cứ trực tiếp cắt bỏ đi là được!
Hai viện phó nghe vậy liền quay sang nhìn nhau.
Bọn họ hiểu ý của Hạ An Nhiên!
Lập tức tỏ ra biết điều: “Chúng tôi bằng lòng chủ động từ chức!” Trong lúc nói vẫn tỏ ra lo lắng bất an nhìn Lăng Mặc.
Lăng Mặc liếc nhìn họ, lạnh lùng nói: “Vợ tôi không truy cứu trách nhiệm của các người, tôi đương nhiên cũng không truy cứu.”
Hai người này nghe Lăng Mặc
nói vậy, biết họ may mắn thoát được một kiếp nạn liền vội vã rời khỏi hội trường.
Sau khi hai viện phó rời đi, Hạ An Nhiên liền quay sang nhìn các nghiên cứu viên của Long Đằng đang có mặt tại đó: “Chuyện ngày hôm nay, trước hết đến đây thôi, tôi nghĩ mọi người chắc cũng rất mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước đi!”
Những nghiên cứu viên này cũng không muốn ở lại nơi này nữa liền lần lượt ra về.
Lăng Mặc cũng đưa mắt ra hiệu
cho Triệu Văn Uyên.
Triệu Vãn Uyên cũng hiểu ý liền biến mất khỏi hội trường cùng với cấp dưới của mình.
Sau khi những người này rời đi, ánh mắt Hạ An Nhiên dừng lại ở viện phó Chu: “Có muốn giải thích gì không?”
Cố Kì đối mặt với viện phó Chu, trong lòng cũng có chút tức giận: “Chú Chu, cháuluôn rất tôn trọng chú, nhưng sao chú lại có thể phản bội Long Đằng!”
Mặc dù cô biết hôm nay bỏ phiếu,
cho dù viện phó Chu có nói giúp cô thì cô cũng đấu không lại Lưu Khiếu Vĩ.
Nhưng chứng kiến một người mà mình vô cùng tin tường lại phản bội mình, cô vẫn vô cùng khỏ chịu.
Viện phó Chu cúi đầu im lặng.
Cố Kì càng tức giận hơn: “Có phải Hợp Sinh Dược Nghiệp sẽ cho chú lợi ích gì đó đúng không?”
Tại sao lần này Lưu Khiếu Vĩ lại giở bộ mặt thật, chắc chắn là cố
gia đã giở trò sau lưng!
Nếu không sao Lưu Khiếu Vĩ lại có thể tự tin như vậy?
Cố gia rõ ràng đang để mắt đến Long Đằng!
Cố Kì bực mình nói: “Chú Chu, chú không phải là loại người bị danh lợi làm cho mê muội. Tại sao chú lại làm như vậy! Chú có xứng với thầy của cháukhông?”
Khi cô nói lời này, vẻ mặt của viện phó Chu càng trầm xuống.
Hạ An Nhiên nhạy bén nắm bắt
chút cảm xúc nhỏ này.
Tại sao vừa rồi Hạ An Nhiên lại không nói nhập làm một giũ’a viện phó Chu và nhóm người Lưu Khiếu Vĩ.
Không chỉ vì mối quan hệ thân thiết hơn giữa viện phó Chu và Thu Khanh Khanh.
Mà còn vì cô có thể cảm thấy rằng ngay cả khi viện phó Chu ủng hộ Lưu Khiếu Vĩ, ông ấy cũng vô thức bảo vệ cố Kì.
Lúc Cố Kì chạy lên sân khấu định cho Lưu Khiếu Vĩ một trận, ông
ấy dường như đã can lại, không muốn Cố Kì bị kích động, nhưng rõ ràng ông đã lấy toàn bộ cơ thể mình ra để chắn cho cố Kì.
Thực ra, viện phó Chu sự nhóm người Lưu Khiếu Vĩ sẽ tấn công Cố Kì!
Trong tình huống như vậy, người đã vô thức bảo vệ Cố Ki, cô cảm thấy chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến ông ấy “phản bội”.
Lúc này, nhắc đến Thu Khanh Khanh, tâm trạng của viện phó Chu có một sự thay đổi rõ rệt.
Trong lòng Hạ An Nhiên có chút nghi hoặc: “Việc ngài làm có liên quan gì đến cha nuôi của cháu
ư?”
Ánh mắt viện phó Chu có chút phức tạp.
Hạ An Nhiên biết cô đoán gần đúng rồi, liền nói: “Cỏ phải đối phương đã nắm thóp cha nuôi cháu để uy hiếp ngài không?” Lúc nói, cô không khỏi cau mày: “Nhược điểm này hẳn phải rất lớn, nếu không thì ngài cũng sẽ không dễ dàng phản bội Long Đằng.”
Thu Khanh Khanh đã từng nói rằng người phù hợp với triết lý của ông nhất ờ Long Đằng chính là viện phó Chu. Làm thế nào mà một người phù hợp với triết lý của Thu Khanh Khanh lại có thể phản bội một cách dễ dàng như vậy?
Trừ khi bị uy hiếp!
Hơn nữa sự uy hiếp này còn có liên quan đến Thu Khanh Khanh.
Hạ An Nhiên càng tò mò, khó hiểu nhìn viện phó Chu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong ngài hãy nói cho cháu biết.”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Hạ An Nhiên, cuối cùng viện phó Chu vẫn chọn cách thẳng thắn, xót xa nói: “Hàn Nhã đã đến tìm

Hạ An Nhiên nghe thấy cái tên Hàn Nhã, không hề bất ngờ.
Tại sao Giang Nhụy Nghiên lại tự tin như vậy, nghĩ rằng việc ăn trộm đồ của cô ta sẽ không bị phát hiện?
Chắc chắn là có người chống lưng!
Hạ An Nhiên trước đó đã nghĩ Hàn Nhã đang ờ nước A.
Và sau khi thăm dò Giang Nhụy Nghiên ngày hôm nay, cô đã
nhận được câu trả lời này.
Nếu Hàn Nhã đã có thể đi tìm Giang Nhụy Nghiên, vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ta lén lút hợp tác với cố gia và liên hệ với viện phó Chu.
Nhưng điều mà Hạ An Nhiên băn khoăn là: ‘Trong tay cỏ ta rốt cuộc đã nắm được điểm yếu nào của cha nuôi cháu?” Nói xong, ánh mắt cô trầmxuống: “Mà điểm yếu này, có phải cha nuôi cháu biết rõ cô ta là kẻ phản bội nên chịu không nổi bộc phát không!”
Viện phó Chu thờ dài một hơi:”
Mỗi lần Lương Nhạc nhắc đến cháu đều rất vui mừng. Lúc đó ta rất tò mò, rốt cuộc cô gái nhỏ đó như thế nào mà khiến ông ấy thích thú đến vậy, giờ thi hiểu rồi, cháu quả thật đã không phụ lòng sự kì vọng của Lương Nhạc.”
Có vẻ như hôm nay Hạ An Nhiên đây để chứng minh sự vô tội của minh, chỉ ra sự rác rưởi của Giang Nhụy Nghiên và Lưu Khiếu
Vĩ.
Nhưng đây không phải là một trò chơi mà bên kia cố tình sắp đặt sao!
Nếu không, tại sao trước đây cô ấy lại kìm chế thay vì trực tiếp tấn công họ bằng những bằng chứng này?
Từ đầu đến cuối, cô đều chờ thời cơ tốt nhất để giáng cho họ một đòn chí mạng.
Viện phó Chu cười nhẹ nhõm. “Cháu giỏi thật đấy! Cũng rất thông minh!” Nụ cười trên mặt dần trở nên nghiêm túc: “Như cháu đã nói, trong tay Hàn Nhã đã nắm được điểm yếu của Lương Nhạc… Điểm yếu này có thể sẽ khiến ông ấy thân bại danh liệt!”
Hạ An Nhiên càng thêm tò mò: “Điểm yếu nào?”
Không thể là chuyện giết người phóng hỏa đâu nhỉ?
Một người đa mưu túc trí như Thu Khanh Khanh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện không cỏ tình người như vậy!
Viện phó Chu lắc đầu thật mạnh: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không biết… Chỉ là năm đó sau khi Hàn Nhã phản bội lại Long Đằng, lúc đi uống rượu với Lương Nhạc, ta có nghe ông ấy nhắc qua, nói rằng ông đã từng
làm sai một chuyện, cả đời này đều cảm thấy có lỗi với Hàn Nhã, chỉ có thể đề cô ta tùy ý báo thù…”
Hạ An Nhiên cau mày.
Có thể khiến Thu Khanh Khanh nói ra những lời áy náy như vậy chứng tỏ tình hình bên trong thực sự rất phức tạp.
Nếu không ngoài dự đoán, có thể Thu Khanh Khanh vì chuyện này mới choáng váng ngất xỉu và lên cơn đau tim!
Vẻ mặt viện phó Chu nặng trĩu:
“Ta không thể nhìn thanh danh của Lương Nhạc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong trường hợp này, ta chỉ có thể thuận theo ý muốn của Hàn Nhã.”
Cố Kì vốn còn hờn giận viện phó Chu.
Nhưng sau khi nghe những lời này, cô mới nhận ra rằngviện phó Chu đang chịu khổ.
Cố Kì vô cùng áy náy xin lỗi: “Là lỗi của cháu, lẽ ra cháu khống nên hiểu lầm ngài.”
Viện phó Chu phẩy tay cười trừ,
không hề để bụng: “Tính tình của cháu luôn rất ngay thẳng thật thà, ta không trách cháu.”
Cố Ki nghe vậy cũng cười ngượng nghịu.
Hạ An Nhiên nhìn cố Kì cười,khinh thường nói: Viện phó Chu tại sao chỉ cỏ thể thuận theo ý của Hàn Nhã? Một mặt là vì bảo vệ cha nuôi, mặt khác cũng không phải là bởi vì chị quá yếu. Cho dù ông ấy có giúp đỡ thì chị cũng không thể đấu lại được Lưu Khiếu Vĩ, thà trực tiếp nghe theo Hàn Nhã để bảo vệ cha nuôi còn hơn.”
cố Kì nhìn viện phó Chu, ngơ ngác hỏi: “Là như thế này sao?”
Viện phó Chu ho khan một tiếng, không trả lời. Nhưng đây rõ rang là sự đồng tình trong im lặng đối với những gì Hạ An Nhiên đã nói!
Cố Kì cảm thấy tổn thương:”… Được thôi, là chị kém cỏi!”

Hạ An Nhiên phớt lờ sự ỉu xìu của Cố Kì.
Ánh mắt cô lại rơi vào viện phó Chu: “Nếu ngài cũng không biết điềm yếu đó là gì, vậy cũng có nghĩa là điểm yếu mà Hàn Nhã đang nắm trong tay, đối với chúng ta mà nói chính là một quả bom vô hình.”
Viện phó Chu rất bồn chồn lo lắng gật đầu: “Không biết Hàn Nhã đó sẽ lấy điểm yếu này làm chuyện gì, hơn nữa ta cũng lo cô ta sẽ lấy cái này để uy hiếp
cháu.”
Hạ An Nhiên cười, tỏ ra tự tin: “Cháu luôn muốn gặp cô ta, nếu cô ta có thể đến tim cháu, vậy thì tốt quá rồi, đỡ phải phiền phức!”
Viện phó Chu cười gượng: “Cũng đúng, cô ta đến tìm cháu, nhất định sẽ không chiếm được nhiều lợi ích… Lương Nhạc có cháu làm con gái nuôi cũng là phúc phần của ông ấy!”
Nói xong, sắc mặt ông dần dần trở nên nghiêm túc, bắt đầu lo lắng cho tình hình hiện tại của Long Đằng: “Mặc dù đám người
Lưu Khiếu Vĩ gieo gió thì phải gặt bão, nhưng trong một thời gian ngắn mất đi ba viện phó, đối với Long Đằng mà nói vẫn rất bất lợi… Bây giờ chúng ta thực sự phải khẩn trương cần một quyền viện trưởng để xử lý các công việc khác nhau.”
Lực lượng cấp trên đột nhiên bị giảm bớt hom một nửa, rõ ràng có chút tổn thất.
Muốn Long Đằng được vận hành bình thường thật sự phải có một người lãnh đạo.
Cố Kì cũng gật đầu tán thành:
“Viện nghiên cứu có một đống việc phải giải quyết, cần phải có người đảm nhận.” Quay sang nhìn viện phó Chu: “Chú Chu, thời gian chú ở viện nghiên cứu dài nhất, Hay là chú tiếp nhận những việc này? Nếu là chú, chúng cháu cũng sẽ yên tâm, Long Đằng cũng sẽ không quá lộn xộn.”
Viện phó Chu lập tức lắc đầu từ chối: “Mấy năm nay ta vẫn luôn làm nghiên cứu, không quen giải quyết những việc này… Ta sợ ta gánh vác không nổi trọng trách này đâu.”
Hạ An Nhiên nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ.
Quyền chủ tịch của Long Đằngnhất định phải nhanh chóng chọn ra.
Như vậy thì tư tưởng của các thành viên Long Đằng mới có thể vững vàng và giảm bớt một số phiền phức không cần thiết.
Nhưng chức viện trưởng này nên giao cho ai đây? Hạ An Nhiên nán lại trên người viện phó Chu một lúc.
Như Cố Kì đã nói, viện phó Chu
có vẻ là người thích hợp nhất lúc này.
Có uy quyền, có sự vững vàng và có được lòng người!
Trong lúc Hạ An Nhiên đang suy nghĩ, Lăng Mặc đột nhiên lên tiếng: “Nếu bên phía mọi người thiếu người, tôi cỏ thể tạm thời sắp xếp người đến giúp mọi người giải quyết một số việc.”
Viện phó Chu đối mặt với việc Lăng Mặc chủ động giúp đỡ, hơi sững sờ.
Trong giây tiếp theo, rất hợp lý để
bắt đầu phân tích.
“Mặc dù tôi biết Lăng đại thiếu gia có ý tốt, nhưng bởi vì có liên quan đến Lưu Khiếu Vĩ, nên hiện giờ Long Đằng có lẽ vô cùng mâu thuẫn với sự nhúng tay của tư bản… Tập đoàn Lăng thị đầu tư vào Long Đằng vô điều kiện, ý kiến của bọn họ có thể không lớn, nhưng nếu tập đoàn Lăng thị sắp xếp người đến giúp quản lý, tôi lo họ sẽ nghĩ rằng tập đoàn Lãng thị khống chế Long Đằng một cách trá hình, ngược lại tình hình sẽ tồi tệ hơn.”
Hạ An Nhiên gật đầu tán thành:
“Đúng vậy, không thể để Lăng Mặc giúp được.”
Viện phó Chu than thờ: “Tình hình của Long Đằng hiện giờ vô cùng phức tạp, bất kỳ sự sắp xếp nào cũng phải suy tính kỹ càng, nếu không thật sự rất dễ xảy ra sai sót.”
Hạ An Nhiên lại rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, nhìn viện phó Chu với vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng nói: “Phiền viện phó Chu hãy giúp đỡ Cố Kì, trước tiên ngài hãy giúp anhấy* xử lí các thủ tục hiện tại
của Long Đẳng”
Ý nghĩa của lời này đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn chọn cố Kì làm quyền viện trưởng.
Viện phó Chu sững sờ.
Cố Kì cũng sửng sốt, chỉ vào mũi của mình một cách khó hiểu, ngơ ngác hỏi: “Sao lại là anh?” *
*Chú thích: Do sơ suất nên đã để nhân vật cố Kì là nữ, nhưng thực tế nhân vật này là nam, vì vậy bên mình quyết định đổi lại cho đúng nguyên tác, xin lỗi đã gây phiền toái đến cho mọi người. Xin
chân thành cảm ơn!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!