Hạ An Nhiên nghĩ đến Lăng Mặc vì cô mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, cô cảm động ghé đầu tựa vào lồng ngực anh.
“Em nói cho anh biết, anh phải luôn luôn đối xử tốt với em như thế này biết chưa!”
Nếu không thì sau này sẽ chẳng còn ai đối tốt với cô như vậy, bản thân cô sẽ không quen với điều đó!
Lăng Mặc thì thầm: “Không đối
tốt với em… thì giáo sư Thu Lương Nhạc nhất định sẽ tìm anh tính sổ! Anh cũng không muốn bị bố vợ cho một trận!”
Hạ An Nhiên không ngờ một người luôn lạnh lùng vô tình như Lăng Mặc lại có thể nói ra những câu đùa dí dỏm như vậy, tình cảm ấm áp trong lòng cô càng to lớn hơn.
Bỗng nhiên cô rất muốn cảm ơn Hạ Đức Hải.
Nếu không nhờ ông ta vì lợi ích của mình mà gả cô cho Lăng Mặc, có lẽ cô sẽ không thể gặp
được một người đàn ông yêu thương chiều chuộng cô đến như vậy.
Rời khỏi sân bay, Hạ An Nhiên đi một mạch đến phân viện của bệnh viện An Khang.
Đi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Mặc dù Hạ An Nhiên đã học và làm việc ở thành phố này rồi nhưng không ngờ cuộc sống ờ đây lại thay đổi lớn như vậy.
Chỉ có trường học và viện nghiên cứu.
Đến nỗi bây giờ cô không còn cảm thấy quá quen thuộc nơi này nữa.
Nhưng phân khu của bệnh viện An Khang này cô đã đến rồi!
Khi Hạ An Nhiên đến nơi, sắc mặt cô có chút hoảng hốt.
Lăng Mặc thấy vậy liền nắm tay cô hỏi: “Em sao thế?”
Hạ An Nhiên không giấu giếm, thật thà nói: “Hồi trước sau khi
cố Ngôn Duy gặp tai nạn em đã cứu anh ta nên cũng bị thương, chính là đã dưỡng bệnh tại nơi này… Lúc đó em với Bùi Kì cùng đi thăm anh ta.”
Lăng Mặc hơi cau mày: “Tai nạn vào nửa năm trước?”
Hạ An Nhiên gật đầu: “ừ, chính vào nửa năm trước, lúc em ra ngoài để giải quyết chút chuyện thì gặp tai nạn ở ngoại ô thành phố… ở hiện trường vụ tai nạn hình như có rất nhiều người chết, số em may nên mới không chết đấy!”
Nhớ lại chuyện sinh tử đó, trong lòng Hạ An Nhiên vẫn có chút bất an.
Nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, cô nhìn Lăng Mặc: “Lúc nãy Cố Kì bảo em là phòng bệnh ở đâu nhỉ?”
Lăng Mặc cầm tay cô: “Đi theo anh!”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn đi theo sau Lãng Mặc.