Khi bữa tối đã sẵn sàng, Hạ An Nhiên liền đi đến phòng khách đợi Lăng Mặc.
Hứ ~
Cô sẽ không thừa nhận đâu, phải đợi Lăng Mặc trờ về khen cô là một đầu bếp tài ba!
Tuy nhiên, hôm nay cô không chỉ nấu rất nhiều món ăn mà còn thực hiện một số món ăn đặc biệt xuất sắc!
Hạ An Nhiên ôm mặt, vui sướng nói thầm: “Sau này mình phải ký hợp đồng bữa tối của anh ta để anh ta trả tiền lương cho minh!”
Không thể để anh ta hưởng lợi một cách uổng phí như vậy được!
Dù là vợ chồng thì cũng phải tính toán rõ ràng!
Khi Hạ An Nhiên đang nghĩ về việc lấy tiền công cho việc nấu ăn thì Lăng Mặc trở về.
Nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô gái bé nhỏ, anh tò mò đi tới
hỏi: “Phu nhân, em đang nghĩ đến ai vậy?”
Hạ An Nhiên nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình, khoác lên mình khí chất cao ngạo, tức giận liếc nhìn anh: “Anh nghĩ là tôi nghĩ đến ai?”
Lăng Mặc nhìn xa xăm: “Có lẽ là đangnghĩ đếnchồng nhỉ!”
Hạ An Noãn:“…”
Cô rõ ràng là đang nghĩ đến tiền của anh!
Hạ An Nhiên từ trên ghế sô pha
đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Sao hôm nay anh về muộn thế? Tôi chờ anh sắp đói muốn chết rồi đây này, mau vào ăn cơm đi!”
Nhưng trong lòng cô đang tức điên lên: Đợi đến khi Lăng Mặc nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn nhất định anh ta sẽ cảm thấy mình đã nhặt được một báu vật.
Không dễ đề tìm được một người vợ toàn năng như cô ấy!
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên vừa định đi về phía nhà bếp thì Lăng Mặc đã nắm lấy cổ tay CÔ:“ĐỒ ăn ở nhà anh ăn phát ngán rồi, chúng
ta ra ngoài đổi khẩu vị đi.”
Hạ An Nhiên sắc mặt lập tức trở nên xám xịt, cô nhìn chằm chằm Lăng Mộ: “Anh không thích đồ ăn gần đây sao? ”
Lăng Mặc không biết tại sao mèo hoang nhỏ lại tức giận, nhất thời có chút khó hiểu.
Lăng Mặc không nói gì, Hạ An Nhiên thì cảm thấy anh đang ngầm thừa nhận!
Hạ An Nhiên càng tức giận.
Dạo này bữa tối của Lăng Mặc
đều do một tay cô chuẩn bị, đây rõ ràng là muốn nói đồ ăn cô nấu không ngon mà!
Nghĩ đến đây, Hạ An Nhiên hất tay Lăng Mặc ra, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Anh muốn ra ngoài ăn thì tự đi một mình đi, tôi sẽ ờ nhà! Tôi không muốn lãng phí đồ ăn!”
Cô chỉ cảm thấy rất hạnh phúc khi nấu những món ăn ngon, nhưng Lăng Mặc đã dội vào cô một gáo nước lạnh.
Nói đoạn cô giận dữ bước về phía nhà ăn.
Và Lăng Mặc đương nhiên hiểu ra anh đã mạo phạm đến mèo hoang nhỏ bé!
Chỉ là, tại sao chứ?
Lăng Mặc nhanh chóng đuổi theo mèo hoang nhỏ đến nhà ăn.
Lúc này anh mới phát hiện ra cô đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.
Ngay lập tức anh hiểu được vấn đề xuất phát ờ đâu.
Đi đến trước mặt mèo hoang nhỏ đang xù lông, anh vội vàng thật thà giải thích: “Thực ra hôm nay
anh muốn tạo bất ngờ cho vợ nên đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến…”
Hạ An Nhiên sửng sốt một lúc: “Không phải anh chán đồ ăn tôi nấu rồi sao?” Lăng Mặc vòng tay ôm Hạ An Nhiên: “Cả đời này anh sẽ không bao giờ chán đồ ăn do vợ anh nấu!”
Hạ An Nhiên nghe xong liền ngẩng đầu kiêu ngạo: “Đương nhiên là vậy rồi, tôi có thiên phú trong việc nấu ăn mà!”
Sau khi tự hào xong trong lòng cô lại có chút bất ngờ, không ngờ
một tên thẳng nam như anh ta lại biết bày trò lãng mạn như bữa tối dưới ánh nến cơ chứ. Dù rất thích nhưng cô lại ra vẻ ghét bỏ: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn bữa tối dưới ánh nến, quá lỗi thời rồi, anh không thể nghĩ ra thứ gì mới mẻ hơn sao?”
Sau đó cô liền hỏi người hầu bên cạnh: “Trong nhà còn nến không? Mang hết ra đây đi!”
Người hầu nhanh chóng rời đirồi mang theo một đống nến lại.
Hạ An Nhiên đặt nến lên bàn ăn rồi kêungười tắt đèn trong nhà ăn
lại.